Cung Kiệt lập tức nâng bát lên, múc một miếng chát, để sát bên miệng cô, lừa gạt, “Ăn một chút, ăn một chút thôi…”
Cánh môi Vân Thi Thi hơi mở, lại không có phản ứng gì.
Cung Kiệt nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết, lộ ra ánh mắt bất lực.
Đây là lần đầu tiên, Mộ Nhã Triết thấy anh cũng chân tay luống cuống như vậy.
“Vẫn không chịu ăn.”
Mộ Nhã Triết hỏi lại, nhưng mà là câu chắc chắn.
Cung Kiệt gật gật đầu.
“Đã mấy ngày không ăn gì, chỉ uống một chút nước, truyền dịch dinh dưỡng, không đủ để cung cấp dinh dưỡng!”
Cung Kiệt nói xong, vô cùng đau lòng nhìn thoáng qua cái cằm gầy của Vân Thi Thi, mấy ngày nay, cô liên tiếp đói đến mức mặt thành hình trái xoan.
Trước đây cô là mỹ nhân mặt trái xoan tiêu chuẩn, cằm cực kỳ nhọn, cũng không hẳn là mặt trái xoan, có vẻ xinh đẹp mê người.
Cô vốn gầy, bây giờ càng gầy không ít.
Cung Kiệt lo lắng nếu cô cứ không chịu ăn cơm, sẽ biến thành chứng kén ăn.
Mỗi ngày bác sĩ đều đến phòng bệnh kiểm tra, mấy ngày nay cô không ăn cơm, bác sĩ lo lắng nói, nếu tiếp tục như vậy, thời gian dài kháng cự cơm mà nói, nghiêm trọng nhất, sẽ tạo thành chứng kén ăn, hậu quả sau đó, đó là thời gian dài dinh dưỡng không đủ, thai nhi sẽ ngừng phát triển, chỉ có thể nạo thai.
Bác sĩ bảo bọn họ nghĩ cách, khuyên cô ăn cơm.
Bây giờ cô chỉ là tâm lý kháng cự ăn cơm, hoặc là không chịu được kích thích, tinh thần xuất hiện hiện tượng hoảng hốt, bởi vậy căn bản không có khái niệm ăn cơm.
Mấy ngày liên tiếp có chuyện, thực sự đánh cô tan vỡ rồi.
Cố Tinh Trạch qua đời, mất đi thị lực, bởi vậy, cô căn bản không có khái niệm thời gian thay đổi.
Người bệnh như vậy, tinh thần gặp kích thích lớn, tất nhiên là sẽ sản sinh ra tâm tình mâu thuẫn với bất cứ chuyện gì, thậm chí là bài xích.
Bài xích ăn cơm, bài xích nói chuyện với người khác, bài xích tiếp xúc thế giới này.
Trái tim đã bị đen tối bao phủ rồi.
Nhưng khi nào mới có thể đuổi đi mảnh đen tối này, muốn tháo chuông thì nhờ
người buộc chuông.
Nhưng mà người buộc chuông này, đã mất.
Bác sĩ cũng bó tay với cô.
Trên thân thể có bệnh thì chữa trị được, nhưng mà tâm bệnh này, khó có thể cởi bỏ.
Cũng không phải không có thử qua tâm lý, nhưng mà cho dù bác sĩ có kinh nghiệm lâu năm, ngồi ở trước mặt cô, cô cũng không có bất luận phản ứng gì.
Sau khi cô mất đi đôi mắt, giống như mất năng lực cảm nhận thế giới.
Cô giống như không nghe được bất luận âm thanh gì rồi.
Bác sĩ tâm lý nói, cô đã đóng cửa toàn bộ thế giới lại rồi.
Nhốt mình trong thành lũy, xây một bức tường cao, ai cũng không được tiến vào.
Bác sĩ bảo bọn họ cố gắng đút cô ăn thứ gì đó, nếu cứ tiếp tục như vậy, tình hình sẽ không lạc quan.
Cho dù là Hữu Hữu cũng được, Tiểu Dịch Thần cũng được, Cung Kiệt cũng được, thậm chí là Mộ Nhã Triết, đều bị nhốt ở ngoài cửa.
Mộ Nhã Triết đi đến cạnh giường, nhận nhiệm vụ của anh.
Anh cầm lấy bát, xúc một thìa cháo đưa đến bên miệng cô.
“Thi Thi, ăn một chút, dù một chút cũng được!”
Vân Thi Thi ngơ ngẩn nhìn anh, nhưng mà đôi mắt trống rỗng, rõ ràng không phải nhìn anh, giống như xuyên qua thân thể anh, không biết đang nhìn cái gì.
Lại càng không biết cô nghĩ cái gì!
Có một loại vô lực và bối rối, tràn ngập ở trong lòng.
Yết hầu của Mộ Nhã Triết khàn khàn nói, “Em nhất định phải hành hạ mình như vậy, mới cam tâm sao? Em cho rằng, Cố Tinh Trạch muốn thấy bộ dạng em như vậy sao?”
“…”
“Muốn anh cầu xin em sao?”