Vân Thi Thi vốn không có bất luận cảm xúc lên xuống gì, khi nghe thấy câu đó, đôi mắt rõ ràng khẽ chớp, ánh mắt rốt cuộc cũng khôi phục vài phần tiêu cự.
“Vậy bây giờ, đứa bé thế nào?”
“Đứa bé đó cực kỳ kiên cường, cũng không có gì khác thường, nhưng mà, tiếp tục như vậy, đối với thân thể của cô ấy và đứa bé, chắc chắn có nhiều ảnh hưởng không tốt.”
Bác sĩ dừng một chút, lại nói, “Cho dù ở trong thân thể mẹ chịu đựng được, tiếp tục lớn lên, sức chống cự sẽ yếu ớt, nếu thời gian người mẹ mang thai cảm xúc thay đổi kịch liệt, sau này đứa bé có thể tạo thành tính cách nhạy cảm. Cô cứ lo lắng như vậy tiếp, thai nhi sẽ dừng phát triển, thậm chí là sinh non!”
“Sinh non sao?” Vẻ mặt Mộ Nhã Triết cau lại, “Không phải có dịch dinh dưỡng sao?”
“Chuyện này căn bản không tạo thành dinh dưỡng nguyên vẹn để cung cấp, huống hồ, cảm xúc dao động cũng là nhân tố rất lớn!”
Bác sĩ lấy ảnh siêu âm B ra, anh ta chỉ giữa bức ảnh, một chấm rất nhỏ, nói với Mộ Nhã Triết, “Đây là thai nhi, trước mắt phát triển bình thường, cực kỳ kiên cường! Đứa bé bình thường, thật sự không thể kiên cường được đến lúc này!”
Mộ Nhã Triết nhìn chằm chằm chấm nhỏ đó, môi mỏng hơi nhếch lên, đôi mắt không khỏi đỏ lên.
Đó là đứa bé của anh…
Nói không chừng, là một công chúa nhỏ xinh đẹp!
Anh vẫn luôn muốn có một đứa con gái với cô, nhưng mà bây giờ đứa nhỏ này từ trên trời giáng xuống, anh cho rằng đây là món quà tốt đẹp nhất mà ông trời dành cho anh!
Nhưng mà vì sao, anh muốn giữ lại đứa bé, nhưng cảm giác lại vô lực đến thế!
Mộ Nhã Triết đột nhiên xoay người, hơi cúi người, chạm vào bờ vai cô, cẩn thận hỏi, “Thi Thi, em có nghe được không? Em nghe được không? Nếu em không ăn cơm, không làm việc và nghỉ ngơi bình thường, vẫn hành hạ mình như vậy, đứa bé sớm muộn gì cũng sẽ chết non!”
Vân Thi Thi đột nhiên mở to hai mắt nhìn, đồng tử co rút
lại, nhìn về phía anh, lại chỉ có thể nhìn thấy một vùng hoang vu.
“Đứa bé…”
“Đứa bé trong bụng em, chín tuần, đứa bé còn nhỏ như vậy! Còn nhỏ như vậy… Đứa bé kiên cường phát triển! Nhưng mà…”
Anh đau lòng ôm cô vào trong lòng, mấy ngày liên tiếp, sao anh lại không phải chịu dày vò.
Vì cô, còn đứa bé trong bụng, sao lại không phải lo lắng đề phòng chứ?
Không giây phút nào, anh không lo lắng sợ hãi.
“Đủ rồi! Đủ rồi mà! Cho dù trừng phạt, cũng nên một vừa hai phải thôi!”
Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống gương mặt cô.
Mộ Nhã Triết ôm lấy cô, lần đầu tiên trong đời, một người đàn ông quen cao ngạo, lại chảy nước mắt trước mặt cô.
“Đừng hành hạ chính mình nữa, có được không? Em hành hạ anh cũng được, trừng phạt anh cũng được! Đừng hành hạ chính em nữa!”
Anh nghẹn ngào nói, “Thi Thi, anh yêu em, cũng yêu đứa bé trong bụng này! Em đừng hành hạ chính em nữa! Em nhìn anh đi, nhìn anh đi…”
Anh nâng mặt cô, ép buộc cô nhìn mình.
“Em muốn trừng phạt anh thế nào, đều không có vấn đề gì. Đứa bé vô tội, em đừng trừng phạt đứa bé, có được không? Được không?”
Anh khàn giọng khao khát cô trả lời lại.
Một giọt lệ chảy ra từ mắt cô.
Mộ Nhã Triết ôm chặt cô, “Anh không thể mất đi em, càng không thể mất đi đứa bé… Anh không biết nên bắt em làm thế nào mới tốt đây? Em tỉnh táo một chút, tỉnh táo một chút…”
Anh không khống chế được cầu xin cô.
Cầu xin cô tỉnh táo lại, cầu xin cô mở to mắt, nhìn thai nhi trong ảnh.
Vân Thi Thi chậm rãi phục hồi tinh thần lại, hơi nghiêng nghiêng đầu, nhìn bức ảnh đó, tầm mắt là một vùng sương mù.