Chọn giấy xong, người một nhà bắt đầu chọn lựa giường trẻ sơ sinh, món đồ chơi, tủ quần áo, trang sức…
“Em có thể tin tưởng mắt nhìn của anh không?” Vân Thi Thi có chút bán tín bán nghi, cũng không biết anh trang trí phòng công chúa, rốt cuộc như thế nào.
Sẽ không…
Cực kỳ xấu chứ?
Ừm…
Ánh mắt đàn ông, tóm lại là một lời khó nói hết!
Không cần đến lúc đó có trang trí lộn xộn, cô cần phải khóc!
Mộ Nhã Triết cực kỳ tự tin với ánh mắt mình, anh trang trí rất có hiệu quả, cũng chiếm được Hữu Hữu tán thành!
Đương nhiên, ý kiến của Tiểu Dịch Thần để qua một bên.
Cậu tựa hồ không am hiểu gì về mỹ thuật, lúc hỏi cậu, vẻ mặt cậu khờ dại nói, “Em gái thích là được!”
Hữu Hữu nhịn không được châm chọc, “Em gái còn chưa sinh ra, sao anh biết em gái thích hay không thích?”
Vân Thi Thi nghe xong, lại càng nhịn không được châm chọc, “Còn chưa xác định được là trai hay gái, sao mọi người biết nhất định là em gái!”
“A… Đúng rồi nha!”
Hữu Hữu đột nhiên nắm chặt tay, “Nhỡ đâu sinh ra là một em trai thì làm sao bây giờ?”
Mộ Nhã Triết và Tiểu Dịch Thần nghe xong, ngớ ra vài giây.
Hữu Hữu yếu ớt nói, “Con cũng hi vọng là em gái, nhưng mà nhỡ đâu thì sao? Không đúng… Không theo nguyện vọng của mình được.”
Vẻ mặt Mộ Nhã Triết và Tiểu Dịch Thần lại âm u hơn, hình như bọn họ cũng nghĩ đến khả năng này, trong mắt lại có chút phiền muộn.
“Đến lúc đó, sinh ra là con trai, ở phòng trẻ sơ sinh màu hồng, hình như có chút… Không thích hợp đi.”
Vân Thi Thi lẩm bẩm thêm một câu.
“Không có khả năng!”
“Gen của anh mạnh như vậy, hai đứa bé đều là con trai, tỷ lệ đứa thứ ba là con trai, không chừng cũng rất lớn nha.” Vân Thi Thi tiếp tục nói.
Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng, “Không có khả năng! Nhất định là con gái, dù sao, trang trí theo phòng công chúa là được.”
“…”
Hữu Hữu đột nhiên kéo Tiểu Dịch Thần đi sang một bên, lặng lẽ nói, “Mộ Dịch Thần, cha thật thiên
vị nha. Đến lúc đó nếu mẹ thật sự sinh công chúa nhỏ mà nói, trong trái tim của cha có phải chúng ta không có địa vị hay không?”
“Em thì anh không biết, nhưng mà anh…” Tiểu Dịch Thần chua xót, “Anh hình như vẫn không có địa vị gì…”
“…” Hữu Hữu méo miệng.
“Thật…” Mộ Dịch Thần ấm ức muốn khóc, “Lúc anh còn nhỏ, cha không có dụng tâm trang trí phòng như vậy! Anh ở trong cảm nhận của cha, cho đến bây giờ đều không có cảm giác tồn tại nha.”
“Cha trọng nữ khinh nam sao?” Hữu Hữu cho ra một kết luận.
“Ừ…”
Tiểu Dịch Thần gật gật đầu, “Nhưng mà anh hi vọng mẹ sinh ra công chúa nhỏ, bởi vì anh muốn có một em gái, đây là tâm nguyện từ rất lâu rồi!”
Hữu Hữu cũng nói, “Em cũng vậy.”
“Em gái đáng yêu như vậy! Vừa mềm vừa đáng yêu, anh đều có thể tưởng tượng lúc đứa bé cười với anh, đôi mắt cong cong, trong mắt giống như cất giấu vô số ngôi sao nhỏ, đặc biệt xinh đẹp!” Tiểu Dịch Thần chờ mong nói.
Hữu Hữu tưởng tượng một phen, trong đâu hiện lên bộ dạng một bé gái đáng yêu cười với cậu, trái tim giống như bị hòa tan rồi!
Vì thế, hai đứa bé có chung nhận thức.
Đó chính là, thất sủng trong lòng cha cũng không cần lo lắng, mất đi địa vị cũng không cần lo lắng.
Quan trọng là… Bọn họ thích em gái!
Cho dù thất sủng hay không, em gái vẫn quan trọng hơn.
“Thích con gái, có phải là một loại di truyền hay không?” Hữu Hữu thật sự suy nghĩ, “Đổi lại là anh, cũng sẽ thích con gái nhiều hơn một chút.”
“Khác phái hấp dẫn nhau…” Tiểu Dịch Thần dùng một thành ngữ mới học được.