Vân Thi Thi cảm thấy mình cực kỳ hạnh phúc.
Nhất là khi nghe hai đứa bé ở bên cạnh mình, vừa hoa chân múa tay vừa thổi tắt ngọn nến.
Hoa Cẩm ở một bên cãi nhau, vừa cãi nhau với Tiểu Dịch Thần, vừa chia bánh ngọt, mà Hữu Hữu lại quấn lấy cô, hỏi đã nghĩ tên cho em gái hay chưa.
“Tên à…”
Vân Thi Thi nheo mắt lại, cười lên, thử thăm dò hỏi, “Mẹ nghĩ được rất nhiều tên, đã bàn bạc với cha con rồi, cha con nói, tên Nguyệt Dao rất êm tai, tình thơ ý họa.”
Trên mặt Hữu Hữu giật giật, vô cùng ghét bỏ nói, “Nguyệt Dao? Tên này không xuôi tai! Sao cha không có một chút thưởng thức nào vậy!”
Mộ Nhã Triết vừa nghe, có chút không vui đánh vào gáy cậu một cái.
“Oa… Đau quá!” Hữu Hữu ấm ức sờ gáy, không tình nguyện chu miệng, “Con không nói sai mà, cha đánh con làm gì?”
“Nguyệt Dao không xuôi tai chỗ nào?”
“Dễ nghe chỗ nào?” Hữu Hữu dựa vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình, “Chẳng lẽ cha không cảm thấy được, cái tên này quá quê mùa sao?”
Vân Thi Thi ở một bên ngồi không yên, nghe Hữu Hữu châm chọc như vậy, có chút ấm ức, khóc không ra nước mắt, cẩn thận nhắc nhở Hữu Hữu, “Hữu Hữu… Chuyện này… Tên này là do mẹ đặt! Cha con chỉ chọn một cái tên thôi!”
Hữu Hữu nghe vậy, biểu tình xấu hổ một phen, lập tức hắng giọng một cái, có chút không được tự nhiên bào chữa, “Kỳ thật, tên này cũng rất dễ nghe, ừm… Mộ Nguyệt Dao, tiên nữ Dao Trì* dưới trăng, là như vậy sao ạ?”
*: nơi ở của Tây Vương Mẫu trong truyện thần thoại.
“Đúng đúng!”
Giải thích cái tên này, quả thực nói trúng lòng cô.
Vân Thi Thi vô cùng thỏa mãn nói, “Ý của mẹ là vậy, Nguyệt Dao, Nguyệt Dao, cái tên thật đẹp!”
“Mộ Nguyệt Dao, Mộ Nguyệt Dao… Ừm, tên này không tệ.” Hữu Hữu vuốt mông ngựa, “Mẹ đúng là sinh viên giỏi, có thể đặt được cái tên
dễ nghe như vậy!”
Mộ Nhã Triết ở một bên không hài lòng, trên mặt vô cùng đen.
Anh đưa tay kéo lỗ tai Hữu Hữu, kéo cậu đến bên cạnh, “Vân Thiên Hữu, lập trường của con là như vậy sao? Vừa rồi ở trước mặt cha, luôn miệng nói cái tên này không xuôi tai, châm chọc một lần lại một lần, mẹ vừa nói tên này là mẹ đặt, con liền khen thành cái tên này rất dễ nghe!”
Hữu Hữu vô liêm sỉ giải thích, “Bởi vì thật sự dễ nghe mà! Nếu họ ‘Vân’ mà nói, nhất định lại càng dễ nghe hơn!”
“Họ ‘Vân’ sao?” Hoa Cẩm nghe vậy, nhíu mày, sờ sờ cằm, đột nhiên cười, “Đúng vậy, ý kiến của Hữu Hữu rất hay! ‘Vân Nguyệt Dao’ đúng là hay hơn ‘Mộ Nguyệt Dao’ nhiều!”
Mộ Nhã Triết, “…”
Mộ Dịch Thần cũng ầm ĩ nói, “Vân Nguyệt Dao dễ nghe! Vân Nguyệt Dao dễ nghe! Để em gái theo họ mẹ thôi!”
Hữu Hữu nghe vậy, bật cười, nửa đùa nửa thật nói, “Cha nhất định đau lòng, không bỏ được! Nếu em gái họ ‘Mộ’, cha nhất định rất hài lòng.”
“Sẽ không!”
Mộ Nhã Triết lại nói, “Họ ‘Vân’ cũng được.”
Anh cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn thoáng qua bụng hơi lộ ra của Vân Thi Thi, mỉm cười nói, “Cho dù là họ ‘Vân’ hay là họ ‘Mộ’, đều là con gái của cha.”
“Oa!”
Hữu Hữu vừa nghe, kích động, “Cha à, cha thật sự đồng ý sao? Để cho em gái theo họ mẹ, vậy, con và em gái cùng họ ‘Vân’ rồi!”
Ở mặt ngoài, cậu cười hi hi ha ha, kỳ thật trong lòng Hữu Hữu còn có thể không rõ ràng lắm sao.