“Chị…” Hoa Cẩm nhìn cô càng thấy đau lòng, ôm chặt lấy cô, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Chuyện của tiền bối Cố, thật sự không phải là trách nhiệm của chị, chị không cần tự hành hạ chính mình như vậy, cũng đừng sống trong sự áy náy tự dằn vặt mình nữa. Em nghĩ, chân chính yêu một người là nguyện vì tình yêu mà trả giá, cũng không yêu cầu đối phương phải báo đáp lại! Cố Tinh Trạch đối tốt với chị như vậy là cam tâm tình nguyện, không oán giận không hối hận! Anh ấy coi chị như sinh mệnh, nhất định là hi vọng chị có thể tiếp tục sống thật tốt!”
“Ừm, chị hiểu!” Vân Thi Thi nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai anh ta, nghẹn ngào nói: “Chị hiểu… Cho nên chị sẽ sống thật tốt, chị phải sống thật tốt…”
Hoa Cẩm đưa tay lau nước mắt cho cô, lại nghe thấy cô nói: “Chị muốn gặp đứa bé.”
“…”
Vân Thi Thi thấy anh ta im lặng thì lên tiếng cầu xin: “Chỉ nhìn một lần thôi cũng được, chị chỉ muốn nhìn thấy đứa bé thôi.”
“Đưa chị đi cũng được, có điều, ít nhất cũng phải đợi đến ngày mai.”
Hoa Cẩm giải thích: “Lúc em rời khỏi bệnh viện, đứa bé đã ngủ rồi, dù sao cũng mới có bảy tháng, cần phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Vân Thi Thi gật gật đầu.
Hôm sau, Hoa Cẩm sắp xếp đặt lịch hẹn rồi đưa cô đến bệnh viện.
Lúc tới nơi, Cảnh Kỳ không có trong phòng bệnh, Hoa Cẩm đoán có lẽ đã làm thủ tục xuất viện rồi.
Cảnh Kỳ nói đứa nhỏ hồi phục rất nhanh, cũng không cần cần thiết phải ở lại bệnh viện lâu thêm nữa, ở thêm ngày nào là lại tốn thêm chi phí ngày đó.
Bác sĩ cũng gợi ý có thể xuất viện, vì thế cô tính định thủ tục xuất viện sớm.
Đẩy cửa phòng bênh ra, Hoa Cẩm nắm lấy tay cô nhẹ nhàng đi vào.
Trên giường, đứa bé mở lớn hai mắt chớp chớp tò mò nhìn xung quanh.
Lần này Hoa Cẩm tới, đặc biệt mang quà tới cho cậu nhóc – đó là một con thú bông tê giác một sừng màu hồng nhạt.
Đến gần giường, Hoa Cẩm đỡ Vân Thi Thi ngồi xuống, cúi người nhìn cậu bé, ôn nhu nói: “Chú lại tới thăm cháu đây! Có vui không?”
“A… Nha… A…” Đứa bé vươn bàn tay ra,
một ngón tay ngắn ngắn mập mập chỉ về phía anh ta, tò mò tròn mắt nhìn hai người không chớp mắt.
Hoa Cẩm đụng đầu ngón tay với cậu nhóc một cái, sau đó lập tức đặt món đồ chơi xuống bên cạnh bé.
Con thú cũng không lớn lắm, nếu là Hữu Hữu thì chỉ cần một tay là ôm được.
Nhưng dù sao đứa bé này cũng mới có bảy tháng tuổi, ôm bằng cả hai cánh tay mới vừa.
Có thể thấy, cậu nhóc rất thích thú với món đồ chơi xù xì mới này, ở trên giường ôm lấy con thú nhồi bông lăn qua lăn lại, đứa bé bảy tuổi cũng đã có thể bò qua bò lại trên giường.
Vân Thi Thi không nhìn thấy, chỉ nghe thấy những tiếng cười giòn tan như tiếng chuông bạc cực kì êm tai ở bên cạnh.
Tiếng cười thanh thúy, nghe trong veo như tiếng suối chảy trong khe núi, lại như dễ nghe như thể tiếng chuông gió.
Hàng lông mày của cô cũng không khỏi giãn ra, nở một nụ cười vui vẻ.
Khi Cảnh Kỳ hoàn tất thủ tục xuất viện quay trở lại phòng bệnh, nhìn thấy Hoa Cẩm vừa muốn lên tiếng chào hỏi đã thấy một người có vẻ xa lạ ngồi cạnh cửa sổ thì lập tức ngớ ra.
Mới nhìn có vẻ xa lạ nhưng cẩn thận đánh giá lại thì cảm thấy có chút quen thuộc, như thể đã từng gặp ở đâu rồi.
Cô ấy đột nhiên nhớ lại, trước đây có lần ngồi chờ ở trạm dừng xe buýt đã từng thấy người phụ nữ này ở trên bảng quảng cáo.
Đó là quảng cáo của một hãng mỹ phẩm cao cấp, tấm biển quảng cáo cũng được thiết kế hết sức đẹp mắt và nổi bật, khi cô ấy đi vào trung tâm thương mại, tại khu vực bán đồ trang điểm ở lầu một, phía trên bảng hiệu của các cửa hàng cao cấp cũng treo hình ảnh của người phụ nữ này.
Đó là… Vân Thi Thi?