Vân Thi Thi nghe thế thì mỉm cười.
“Ừm, được.”
Cảnh Kỳ còn nói: “Giác mạc phù hợp tuy khó tìm, nhưng chị và chúng tôi không giống nhau. Thế giới rộng lớn, nhất định sẽ có cách tìm được giác mạc phù hợp.”
Vân Thi Thi chỉ gật gật đầu mà không nói gì.
Trên thực tế, đối với thân phận trước kia của Mộ Nhã Triết mà nói, nhiều bệnh viện dưới trướng Mộ thị như vậy, có thể nói là có rất nhiều cách để tìm được giác mạc phù hợp.
Nhưng hôm nay đã khác rồi.
Sau khi Mộ Nhã triết rời khỏi, Mộ thị triệt để dùng mọi cách xóa tên anh khỏi nhà họ Mộ.
Có nghĩa là gì?
Dù là trên gia phả cũng không có tên của anh.
Bởi vậy, hiện tại các cơ sở y tế dưới trướng đó vẫn được Mộ thị nắm chắc trong tay.
Ngoài ra còn có tập đoàn tài chính hùng hậu và thế lực bên lĩnh vực bất động sản, sắp tới cũng có ý định tiến quân vào mảng internet, thành lập công ty khoa học kỹ thuật phát triển mạng.
Nhưng điều duy nhất Mộ Nhã Triết để tâm là sản nghiệp y tế của Mộ thị.
Mộ Nhã Triết vẫn có dã tâm bừng bừng, một lòng muốn chiếm lấy các cơ sở y tế của Mộ thị.
Nhưng đây cũng không phải là chuyện có thể làm được trong một sớm một chiều.
Có điều, đối với việc nhìn lại được ánh sáng, Vân Thi Thi vẫn luôn có thái độ rất lạc quan.
Cho dù thế nào thì bọn họ cũng sẽ sống thật tốt.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Hoa Cẩm đỡ Vân Thi Thi lên xe, mãi đến khi lên xe rồi Hoa Cẩm mới thở ra một hơi.
"Than thở cái gì vậy?"
Vân Thi Thi cười anh ta.
Hoa Cẩm nói nhỏ: "Không tồi, không xuất hiện tình huống như em tưởng tượng.”
“Tưởng tượng cái gì?”
Hoa Cẩm xấu hổ nói: “Không giấu gì chị, em còn cho rằng đưa chị tới bệnh viện, khi chị gặp đứa bé sẽ xúc động đến khóc lóc vật vã tới mù mịt trời đất luôn!”
Khóe miệng Vân Thi Thi giật giật.
“Chị mà lại to mồm ăn vạ thế à?”
Hoa Cẩm liếc xéo cô một cái như có như không.
Vân Thi Thi cãi lại: “Chị không có yếu ớt như thế.”
“Thật sao?”
Hoa Cẩm ủy khuất nói:
“Chị cũng không biết, khi đó, vì chuyện của tiền bối Cố mà chị không ăn không uống, ngày đêm không ngủ, cả người đều gầy rộc đi, giống y như một cái xác không hồn vậy. Tần Chu mang băng thu hình của Tinh Trạch qua, anh rể mới bật lên, nước mắt chị đã rơi như lũ quét, ầm ầm không dừng được! Chị không biết đâu, nhìn chị khóc, Cung Kiệt đại nhân cũng phải rớt nước mắt.”
“Cung Kiệt đại nhân?”
Mặt Vân Thi Thi giật giật mãnh liệt: “Cái gì thế… Sao hai người lại xưng hô như thế?”
“Bởi vì… anh ta nhìn có vẻ hung dữ thôi! Cảm giác nếu em gọi thẳng tên ra, anh ta sẽ xử lý em mất, cho nên em mới gọi là Cung Kiệt đại nhân.”
Vân Thi Thi không khỏi suy nghĩ một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh Cung Kiệt hai tay chống nạnh, bộ mặt vênh váo song song với bầu trời thì phì cười.
Hoa Cẩm ủy khuất lẩm bẩm: “Được rồi, chị không cần cười nhạo em! Ai bảo anh ta đáng sợ như vậy chứ!”
“Về sau mà Tiểu Kiệt còn bắt nạt hay nói nặng lời với em, chị nhất định sẽ làm chỗ dựa cho em!”
“Đừng! Em không chịu nổi đâu!”
Hoa Cẩm nghe thế thì sắc mặt lập tức trắng bệch, sợ run người.
Vân Thi Thi mờ mịt: “Vì sao?”
Không hiểu sao, cô có cảm giác Hoa Cẩm có vẻ kiêng kị và sợ hãi đối với Cung Kiệt!
Chuyện gì vậy?
Như thể Tiểu Kiệt biến thành Đại Ma Vương vậy!
“Chị không biết đâu, hừ hừ… Anh ta biết được chị nhận em là em trai kết nghĩa thì lúc nào cũng thấy em không vừa mắt!”
“Lúc nào vậy?”
“Từ hồi chị nằm viện. Không phải anh ta chạy tới chăm sóc chị sao?”