Vân Thi Thi đánh giá mỗi một tấc ngũ quan của anh, bỗng nhiên thật bụng đồng ý, người đàn ông này có dung mạo rất đẹp.
Có lúc, không thể không nói, trời cao bất công, hầu như đem đồ vật tốt đẹp nhất thế gian đều giao cho anh, không chút keo kiệt.
Giải thích rõ, dòng dõi phú khả địch quốc, của cải dùng mãi không cạn, lại
trao cho anh dung mạo thiên nhân, cực kỳ đẹp trai, cả người hoàn mỹ.
Nhưng tính nết của anh lại rất cổ quái.
Biến ảo không ngừng, tính cách còn rất xấu xa, hay là tác phong con cháu thế gia, đều tự xem mình là trọng tâm. Cái anh thích, nhất định phải chiếm
được. Không chiếm được, phá hủy cũng không muốn chừa cho người khác.
Anh không thích, không muốn, chưa bao giờ vì bất luận người nào mà miễn cưỡng chính mình, ào ào và ngông cuồng tự đại.
Nhưng anh có vốn để làm vậy.
Đang lúc xuất thần, người đàn ông trên giường mở mắt ra, đối diện với tầm mắt xem kỹ của cô.
Vân Thi Thi bất ngờ không kịp chuẩn bị mà run lên!
Một giây sau, một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt hông của cô, kéo vào trong
ngực anh, trước mắt trời đất xoay chuyển, trong phút chốc, đã bị người
đàn ông nặng nề đặt ở dưới thân.
Giường cho hai người không hề
lớn, thậm chí khó có thể chứa đựng toàn bộ cơ thể cao lớn của người đàn
ông, nhưng mà tính chất lại hết sức mềm mại.
Thân giường hơi
trũng xuống, thân thể cô lõm vào, cơ thể nặng nề của Mộ Nhã Triết phủ
phục trên người cô, khó tránh khỏi cảm giác nặng trĩu xuyên qua không
khí.
Gò má Vân Thi Thi bởi vì sức nặng cơ thể anh quá lớn, đỏ lên.
"Này, Mộ Nhã Triết, anh làm gì vậy?"
Mộ Nhã Triết cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi mùi thơm dịu dàng trên người cô,
giọng nói nặng nề vang bên tai cô: "Ngủ cùng người phụ nữ của tôi."
"Cái gì?" Cô cho rằng mình nghe lầm.
Người đàn ông tốt bụng nhắc nhở cô: "Tôi nói, ngủ cùng em."
Vân Thi Thi bị anh đánh bại, tức giận nói: "Anh là ngựa giống sao? Trong
đầu ngoại trừ những thứ này còn có thể nghĩ tới thứ khác không?"
"Tôi là ngựa giống, em là loài gì?"
Cô dứt khoát từ bỏ giãy dụa, làm sao cô có thể quên, người đàn ông này
luôn luôn bá đạo, ăn trên ngồi trước, người khác
cảm nhận như thế nào
căn bản anh không hề để ý.
Không giãy giụa nữa, cũng không có xô đẩy, cô dứt khoát mở ra cơ thể, mặc anh muốn gì cứ lấy!
Mặt không hề cảm xúc nhắm mắt lại, cô không có bất kỳ động tác phản kháng nào, yên tĩnh như một con cá chết.
Nhưng giằng co như thế, hai người đều không có bất cứ động tĩnh gì.
Người đàn ông nằm trên người cô chỉ lẳng lặng giam cầm cô, chậm chạp không có động tác kế tiếp.
Đáy lòng cô cảm thấy hơi nghi hoặc, khẽ mở mắt ra, thì nhìn thấy Mộ Nhã
Triết cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt có xem xét, đánh giá.
Bỗng dưng, anh lạnh lùng mở miệng.
"Vân Thi Thi, em có phần không thú vị rồi."
"Có ý gì?"
"Phụ nữ chờ tôi cưng chiều, hận không thể xếp hàng từ đây tới Milan. Em lại trốn tránh tôi."
Mộ Nhã Triết lạnh nhạt nhìn cô.
Thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, anh trải qua quá nhiều, luôn có một ít phụ nữ
không biết trời cao đất rộng ở trước mặt anh trình diễn, do đó nhìn một
chút đã rõ, người phụ nữ này phản kháng không tuân theo anh, không phải
là thủ đoạn làm bộ làm tịch.
Mà là tưởng thật nên trốn tránh anh.
Ngạo mạn!
Giống như sự cưng chiều của anh, cô phải giả bộ như là được ban ân lớn lao, nên cực kỳ thành kính dập đầu cảm tạ?
Vân Thi Thi khinh bỉ cười: "Mắt các cô ấy bị mù, mắt của tôi không mù."
"Mắt các cô ấy bị mù?" Mộ Nhã Triết hơi nghiêng người, dùng cánh tay chống
đỡ nửa thân thể, dù bận vẫn ung dung chăm chú nhìn cô hỏi ngược lại: "Mù chỗ nào?"
"..." Vân Thi Thi nghẹn lời.
"Tại sao không nói?"