Kết quả thì sao?
Cô ta hận Vân Thi Thi nhất, bây giờ cô được Mộ Nhã Triết cưng chiều, muốn bao nhiêu hạnh phúc thì có bấy nhiêu hạnh phúc.
Cho dù thời gian trước, có phóng viên truyền thông đưa tin, Vân Thi Thi bởi vì chuyện ngoài ý muốn, bị mù, đôi mắt bị thương, bây giờ ở nhà dưỡng thai.
Còn có, vì chuyên Cố Tinh Trạch, Vân Thi Thi cả ngày buồn bực, cơm nước không vô, suýt chút nữa không giữ được đứa bé trong bụng.
Nhưng nhìn ảnh chụp chó săn chụp được, Vân Thi Thi đeo khẩu trang, có Mộ Nhã Triết làm bạn, đến bệnh viện khám thai, toàn bộ hành trình đều tươi cười đầy mặt.
Khi Mộ Nhã Triết nhìn về phía cô, cho dù chụp ảnh mơ hồ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được, cử chỉ anh cưng chiều, giống như che chở cho một đứa bé!
Cô ta hận!
Vì sao có một số người, có thể nhận được hạnh phúc, mà cô ta thì sao?
Nghĩ đến Vân Thi Thi, nghĩ đến Mạnh Tinh Tuyết, nghĩ lại chính mình, trái tim Tống Ân Nhã đột nhiên lạnh lẽo, cảm thấy mình thật đáng thương!
Cô ta nắm chặt tay, đột nhiên đi về phía Mạnh Tinh Tuyết, nắm lấy tay cô ấy, nói với Mộ Yến Thừa, “Vì sao anh lại thích người phụ nữ như vậy?”
“Cô làm gì thế?”
Mộ Yến Thừa ngăn cản tay cô ta, Tống Ân Nhã lại đẩy mạnh anh ta ra, vẻ mặt dữ tợn nhìn về phía Mạnh Tinh Tuyết, ngạo mạn nói, “Luận về gia thế, luận về bối cảnh, luận về dung mạo, ba thứ này cô ta có thể so được với tôi sao? Tôi có chỗ nào không bằng cô ta? Anh muốn che chở cô ta như vậy! Chẳng lẽ anh không biết sao? Chú hai của anh, tuyệt đối sẽ không cho cô ta bước vào cửa lớn nhà họ Mộ!”
Mộ Yến Thừa ngẩn ra, bị những lời cô ta nói làm cho sửng sốt!
“Vì sao anh hai của anh lại bị đuổi ra khỏi cửa lớn nhà họ Mộ, anh không quên đấy chứ?”
Tống Ân Nhã đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh ta là vì cố chấp muốn ở cùng một chỗ với Vân Thi Thi! Nhưng chú hai của anh tâm cao khí ngạo, cánh cửa nhà họ Mộ cao như vậy, những kẻ
đê tiện có lai lịch bất minh có thể đi vào được sao? Nếu anh cố ý lưu lại mặt hàng này, chẳng lẽ anh không nghĩ đến kết cục sau này sao?”
Dừng một chút, cô ta lại nói, “Anh hai của anh là người thích đẹp, ngay cả giang sơn Mộ thị cũng không cần! Nhưng anh ta lại khác! Anh ta có năng lực, anh ta có cái đầu buôn bán, rời khỏi nhà họ Mộ, cũng có thể khai phá một vùng trời mới! Hiện giờ anh ta thành lập tập đoàn Thánh Ngự, anh ta vẫn có thể bảo vệ cuộc sống rực rỡ của mình! Nhưng mà, Mộ Yến Thừa, anh thì sao? Anh đừng quên, anh dựa vào cái gì mới lên làm gia chủ nhà họ Mộ! Anh tự hỏi mình chưa, rời khỏi nhà họ Mộ, anh còn cái gì? Anh cái gì cũng không còn!”
Vẻ mặt Mộ Yến Thừa trắng bệch, vì những lời cô ta công kích, tinh thần kích động.
Nhưng những lời cô ta nói đều là sự thật.
Nếu rời khỏi nhà họ Mộ, anh ta đúng là sẽ biến thành hai bàn tay trắng.
Anh ta khác với Mộ Nhã Triết.
Từ nhỏ Mộ Nhã Triết đã có bộ não thiên tài về buôn bán, thiên phú dị bẩm, cho dù ở Mộ thị, khi anh vẫn còn là tổng giám đốc, tuy mặt ngoài bị Mộ Lâm Phong khống chế, nhưng mà Mộ Lâm Phong là nhân vật nào?
Hình dung là cáo già cũng không đủ.
Anh lại có thể gạt Mộ Lâm Phong, di chuyển hơn phân nửa Mộ thị!
Nói là đuổi ra khỏi cửa lớn, nhưng đây chỉ là lời nói một bên của nhà họ Mộ!
Thực tế thì sao?
Anh rời đi rất thoải mái, thuận lợi vui vẻ trở thành người đứng đầu kiêm nhiệm tổng giám đốc của tập đoàn Thánh Ngự, vẫn rực rỡ giống như trước đây!
Mà anh ta thì sao?
Mộ Lâm Phong sẽ không để cho Mạnh Tinh Tuyết bước chân vào cửa lớn nhà họ Mộ.
Tuy anh ta là gia chủ, nhưng quyền lực vẫn nằm trong tay Mộ Lâm Phong, Mộ Lâm Phong chỉ muốn một con rối, một cánh cửa.