Tống Ân Nhã vừa sợ, lại vừa tuyệt vọng, mang thai năm tháng, không phải là không có tý tình cảm nào với đứa bé trong bụng.
Huống chi, đây chính là vốn liếng cho lần đặc cược này của cô, nếu mất đi rồi, cô không biết phải làm thế nào cho phải!
"Mộ Yến Thừa, sao cậu có thể độc ác như vậy?"
Giang Khởi Mộng đau lòng hỏi một câu.
Người chung quanh lập tức nói, "Nhanh nhanh qua giúp cô ấy đi!"
"Đúng vậy!"
Tiếng xe cấp cứu vang lên, vài người nhân viên đẩy giường đẩy tới, đưa Tống Ân Nhã tới phòng cấp cứu.
Hô hấp của Mạnh Tinh Tuyết có chút dồn dập, cô túm lấy ống tay áo Mộ Yến Thừa, lo lắng hỏi: "Tống Ân Nhã có thể xảy ra chuyện gì không?"
"Anh không biết!"
Mộ Yến Thừa cũng không biết nên trả lời cô thế nào.
Bởi vì ngay cả anh cũng đang rất loạn.
Mạnh Tinh Tuyết lại cẩn thận hỏi: "Vạn nhất, đứa bé trong bụng cô ấy xảy ra chuyện! Anh liệu có... liệu có đau lòng hay không?"
"Không!"
Mộ Yến Thừa cười nhạt, "Đứa bé đó, vốn không nên tồn tại! Đó là chính cô ta chuốc lấy, tự làm tự chịu! Anh... anh cũng không muốn đẩy cô ta! Là... là anh sợ em sẽ bị làm hại!"
Nói, hô hấp của anh cũng trở lên dồn dập.
Mộ Yến Thừa cúi đầu nhìn cánh tay của mình, chính nó, vừa rồi mới đẩy ngã Tống Ân Nhã, nếu như, đứa bé thực sự gặp nguy hiểm, chính là do anh làm hại.
Nhưng...
"Anh không cố ý đẩy cô ta!"
Anh không phải cố ý!
Anh cũng không muốn làm cô ta bị thương!
Mạnh Tinh Tuyết vô cùng đau lòng, ôm chặt anh khổ sở nói: "Yến Thừa, đừng suy nghĩ nhiều! Em biết, em cũng thấy! Anh không muốn hại cô ấy! Anh là vì bảo vệ em, bảo vệ con chúng ta..."
Mộ Yến Thừa ôm lấy cô, mệt mỏi nhắm hai mắt.
...
Cửa phòng phẫu thuật, Giang Khởi Mộng đang đứng ngồi không yên thì nhìn thấy Mộ Yến Thừa cùng Mạnh Tinh Tuyết đi tới, bà ta nhìn thấy liền kích động đứng dậy, nhào tới phía Mạnh Tinh Tuyết.
"Đều tại mày! Đều vì con tiện nhân này! Bác sĩ nói, đứa bé có khả năng sẽ không giữ được!
Nếu không phải tại mày, nếu không phải mày..."
Vừa nói, bà ta vừa kích động lao tới...
Mộ Yến Thừa bước tới, bảo vệ đứng trước mặt Mạnh Tinh Tuyết, đẩy Giang Khởi Mộng ra, nói: "Bác gái, bác bình tĩnh chút! Xin hãy tự trọng!"
Giang Khởi Mộng trừng mắt: "Mộ Yến Thừa, cậu còn muốn nói giúp cho con tiện nhân này hay sao?"
"Dù đứa bé có xảy ra chuyện đi nữa, cũng không có liên quan gì tới cô ấy!"
Mộ Yến Thừa kích động nói: "Chuyện này là do cháu làm! Ai làm nấy chịu, nếu như bác có gì không hài lòng, thì cứ hướng về phía cháu!"
Giang Khởi Mộng gật đầu, run rẩy nói: "Tốt! Đại trượng phu, thật có trách nhiệm! Tại sao cứ làm khổ Ân Nhã như vậy? Nếu như đứa bé thật sự xảy ra chuyện, nó nên làm thế nào? Nên làm thế nào bây giờ?"
Bà vừa chấn vấn, vừa khổ sở đấm ngực anh!
Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên mở ra, Giang Khởi Mộng khẩn trương chạy tới, thấy bác sĩ đi ra, bà ta lập tức lo lắng hỏi: "Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?"
"Bà đây, mong bà bình tĩnh... Thực sự xin lỗi, đứa bé không thể giữ được, xin lỗi..."
Giang Khởi Mộng nghe xong, con mắt bỗng nhiên trừng lớn, cả người xụi lơ mà ngã trên mặt đất, mặc cho bác sĩ khuyên bảo cũng không chịu đứng dậy.
Rất nhanh, giường phẫu thuật được đẩy ra ngoài.
Tống Ân Nhã mới vừa phẫu thuật xong, bởi vì thai nhi mới được năm tháng, nên phải mổ bụng, hiệu lực của thuốc mê lúc này cũng đã hết, vẻ mặt cô ta vô cùng khổ sở, toàn mồ hôi lạnh.
"Ân Nhã!"