Mộ Lâm Phong bề ngoài thì coi trọng anh, nhưng thực tế thì sao?
Có khác gì Nhiếp Chính Vương chứ?
Còn anh thì sao, giống như một con rối hoàng đế, bề ngoài thì vẻ vang, nhưng căn bản là nữa điểm sức mạnh cũng không có.
Hơn nữa, anh không thể rời khỏi Mộ Thị.
Mộ Yến Thừa cảm thấy cực kỳ uất ức.
Nhất là mới vừa rồi Mộ Thục Mẫn răn dạy, càng khiến cho anh thêm khó chịu.
Từ khi anh lên nắm quyền tới nay, kinh tế Mộ Thị vô cùng tiêu điều, nếu như không phải còn mấy công ty con có uy tín từ lâu, chỉ sợ rằng con số nợ đã lên tới hơn mười tỉ rồi!
Mộ Lâm Phong vì chuyện này, tâm trí lao lực quá độ, nhưng dù có như vậy, ông ta cũng quyết không cho anh nhúng tay vào!
Anh chỉ có thể ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc xa hoa, giống như một tấm bình phong chỉ để trừng bày cho đẹp.
Anh không phải là không có không cam lòng, mà là không hề có biện pháp nào.
Đến chính anh, còn cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.
Anh cảm giác, mình không còn chút tôn nghiêm nào nữa.
Nhất là trước mặt Mạnh Tinh Tuyết, Mộ Thục Mẫn chế nhạo anh, châm chọc anh, anh cũng không thể phản kháng lại.
Mạnh Tinh Tuyết đi tới bên cạnh anh, mới vừa chạm vào tay, Mộ Yến Thừa liền vẩy ra, quay mặt đi chỗ khác.
Cô có chút khó hiểu: "Yến Thừa, anh sao vậy?"
"Không sao!"
"Mới vừa rồi..." Cô lấy hết dũng khí nói, "Mới vừa rồi cô anh nói những lời đó, anh không cần để ở trong lòng!"
Anh xoay người lại, phản bác cô: "Anh làm sao có thể không để trong lòng? Ý của bà ta, là bảo anh phế vật, là con rối, nếu như anh còn không biết nghe lời, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của họ, họ sẽ trục xuất anh khỏi nhà họ Mộ!"
Dừng một chút, anh lại lạnh lùng nở nụ cười: "Điều đó nói lên điều gì? Nói đại biểu cho việc anh sẽ thành hai bàn tay trắng!"
"Em không phải từng nói, anh sẽ không hai bàn tay trắng!"
Mạnh Tinh Tuyết vội la lên: "Anh
không phải còn có em sao?"
"Có em? Em rốt cuộc có hiểu hay không, bị rời khỏi nhà họ Mộ, sẽ có tình cảnh như thế nào?"
Mộ Yến Thừa đến gần cô, gằn từng chữ nói: "Tinh Tuyết, em có từng nghĩ qua, một người, từ trên cao rơi xuống đáy vực, sẽ có cảm giác như thế nào?"
Mạnh Tinh Tuyết kinh ngạc nhìn anh, lắc đầu.
"Đó là bởi vì em chẳng bao giờ được đứng ở vị trí đó, cho nên, em mới có thể nói một cách dễ dàng như vậy!"
Mộ Yến Thừa dừng một chút, lại nói: "Từ trên cao ngã xuống, đơn giản là gãy xương thôi sao? Tất cả người nào quen em, biết em, đều sẽ chế nhạo em, đều sẽ khinh bỉ em!"
Mạnh Tinh Tuyết ngẩn ra, lại nghe anh bất đắc dĩ nói: "Anh hôm nay là tổng giám đốc Mộ Thị, đúng vậy, mặc dù chỉ là hữu danh vô thực, nhưng mà, nếu một ngày anh bị trục xuất ra khỏi nhà họ Mộ, anh sẽ hai bàn tay trắng. Điều này có ý gì? Chính là, ngay cả bản thân mình anh thậm chí cũng không nuôi nổi! Ai bảo, anh dù có gắng thế nào, cũng không thể đuổi kịp Mộ Nhã Triết! Người không ai giống ai, có người từ nhỏ đã tài giỏi cao quý, có người ti tiện như bùn đất! Anh sinh ra đã bị anh ta đè nặng, bây giờ dù có rời khỏi nhà họ Mộ, cũng vĩnh viễn sẽ bị anh ta đè nặng!"
Trong mắt anh lộ ra vẻ vô cùng đau khổ.
Mạnh Tinh Tuyết cũng tim đau như cắt.
Cô có thể hình dung được nỗi đau khổ của anh.
"Em có thể cùng anh, bất kể thế nào, em cũng đều bước cùng anh!"
"Để cho anh suy nghĩ!"
Mộ Yến Thừa nói như vậy.
Mạnh Tinh Tuyết ngẩn ra: "Suy nghĩ gì? Suy nghĩ việc nghe theo lời của cô anh, sau đó để em làm vợ lẽ! Là như vậy sao?"