Nhà họ Cố nhiều năm như vậy, gây thù chuốc oán nhiều nơi, đen có trắng có, mà Tiểu Bảo lại là con trai duy nhất, cũng là người thừa kế tương lai của nhà họ Cố, còn bao nhiêu việc đang đợi cậu gánh vác.
Bằng không, vạn nhất cậu xảy ra chuyện chẳng may, Cố Cảnh Liên thật vất cả mới có được cốt nhục, vậy chẳng phải làm khó anh sao?
Đừng nhìn bề ngoài Cố Cảnh Liên, bình thường không thèm để ý tới Tiểu Bảo, tính cách cao ngạo quái đản, nhưng còn bên trong?
Tiểu bảo bối nha!
Tiểu Bảo ở nhà họ Cố nhiều ngày như vậy, có thể nói là hô mưa gọi gió, cậu muốn cái gì, liền sẽ được cái đó!
Bác Phúc còn lo lắng, lỡ như Tiểu Bảo bị chiều cho hư, vậy nên làm thế nào bây giờ?
Chỉ là, Tiểu Bảo đối với Cố Cảnh Liên, vẫn luôn duy trì một chút sợ hãi.
Có lẽ là sắc mặt Cố Cảnh Liên không bảo giờ thay đổ, luôn luôn là một bộ dáng lạnh lùng, giống như Tiểu Bảo từng nói, "Chú giống một âm hồn không tan" vậy.
Bác Phúc nghe xong, liền bật cười ha hả, sau đó đem lời này nói lại cho Cố Cảnh Liên nghe, sắc mặt anh lập tức trầm xuống.
"Nói tôi giống hồn ma?"
Cố Cảnh Liên siết chặt quả đấm, sắc mặt khủng bố.
Bác Phúc vì cười trộm, mà bả vai rung lên, nói: "Tiểu Bảo thực sự là không biết trời cao đấy dày, lại dám nói cậu chủ như vậy!"
"Bác có chiều hư nó rồi chứ?" Cố Cảnh Liên nói.
Bác Phúc không nói gì, nhưng trong lòng lại thầm khinh bỉ, luận về chiều chuộng, cậu chủ à, cậu nên xem lại mình trước thì hơn!
Cố Cảnh Liên lại hỏi: "Người phụ nữ kia tỉnh lại rồi chứ?"
Bác Phúc nghe vậy, lập tức hiểu ra người trong lời cậu chủ nhắc tới là ai, liền nói: "Vẫn chưa có tỉnh lại! Bác sĩ nói, cô ấy bị thương nặng, cả người thương tích nhiều chỗ, cần rất nhiều thời gian để hồi phục!"
"Cô ta đã hôn mê hai tháng, chẳng lẽ, mãi mãi không tỉnh lại sao?"
Bác Phúc trầm mặc chốc lát,
bỗng dưng nói: "Bác sĩ nói, cô ấy trúng bốn phát bắn, ba nhát đao, phổi bị thủng, trong số đó đặc biệt có hai vết dao cực kỳ trí mạng, tình trạng cô ấy đã vô cùng nguy hiểm!"
Bỗng dưng, ông lại cẩn thận nói: "Trong số đó, có một vết thương là vì cậu!"
Cố Cảnh Liên nhớ lại, có một lần, anh bị người ám sát, Sở Hà vì anh đỡ một phát đạn, cộng với viêm phổi hóa, một lần cô suýt chút nữa không còn mạng sống.
Một lần đó, anh nhỡ rõ.
"Đưa tôi tới đó!"
Bác Phúc gật đầu.
Cố Cảnh Liên đi theo bác Phúc tới phòng dưỡng bệnh của Sở Hà, bởi vì cô vẫn hôn mê như cũ, nên đã được anh đưa về đây, chỉ là, người hầu chăm sóc cô có vẻ rất chu đáo, mặc dù chưa tỉnh lại, nhưng trên người cô vẫn vô cùng sạch sẽ!
Sở Hà lẳng lặng nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt như những bệnh nhân bình thường, không tìm được chút sức sống nào, nếu như không phải tim còn đập, ai cũng không nghĩ đó là một người còn sống.
Hai tháng dưỡng thương, chỉ dựa vào việc truyền chất dinh dưỡng để duy trì sinh mạng, cô rõ ràng đã gầy tới hốc hác.
Khuôn mặt vốn hồng hào đầy đặn, nay cũng đã trở nên gầy gộc.
Mái tóc đen dài, khiến cô càng thêm hốc hác.
Cố Cảnh Liên đi tới bên giường, dừng chân, lặng lẽ nhìn cô, hàng lông mi anh tuấn khẽ cau lại.
"Sao lại gầy như vậy?"
Người này nhìn giống như một làn khói vậy, có thể bay đi bất cứ lúc nào.