"Người nào?"
"Hồng Hà!"
Bác Phúc nghe xong liền kinh ngạc, chạy ngay tới phòng bệnh, mới vừa đẩy cửa ra, đã thấy Sở Hà đang lẳng lặng ngồi dựa vào tường, người giúp việc ở bên cạnh hình như đang khuyên cô điều gì đó, nhưng cô ánh mắt vẫn kiên định.
"Làm sao vậy?"
Bác Phúc đi tới, nhìn cô một chút, sau đó lại nhìn sang phía người giúp việc, ánh mắt nghi ngờ.
"Bác Phúc, cô ấy vừa rồi mới tỉnh lại, bác sĩ dặn không được vận động sớm quá, nhưng cô ấy cứ nhất quyết muốn xuống giường đi dạo một chút."
Bác Phúc nghe xong, còn tưởng là chuyện gì, "Nằm lâu như vậy, quả thực nên đi lại một chút!"
Người giúp việc không lên tiếng.
Bác Phúc đi tới, cười cười nhìn cô: "Cô gái, cô rốt ruộc cũng tỉnh lại rồi! Một giấc ngủ này của cô, kéo dài cũng đã được hai tháng đó!"
Hồng Hà nhìn ông một cái, há miệng vừa muốn nói, bác Phúc dường như cũng đoán được cô muốn nói gì, lập tức lên tiếng: "Cô yên tâm! Tôi biết cô lo lắng điều gì, Tiểu Bảo vẫn ổn, cậu ấy đang học, đến chiều tối mới trở về!"
"Đến trường?" Ánh mắt cô nghi ngờ.
"Tiểu Bảo đã có hộ khẩu, cậu ấy lúc này đã giống với những đứa trẻ khác, bắt đầu được tới trường rồi."
Bác Phúc lại nói, "Cậu nhóc này, vừa nghe nói được đi học, liền hoa tay múa chân vui mừng! Dù sao ở cái tuổi này, chính là lúc ham chơi nhất! Không có bạn bè, quả thực sẽ rất cô đơn!"
Sở Hà nghe đến đó, khuôn mặt vốn đang lạnh lùng, lập tức dãn ra vài phần, ánh mắt có chút cảm kích, nhẹ nhàng lên tiếng: "Cám ơn!"
Cô nhìn ra được, bác Phúc này đối với Tiểu Bảo là vô cùng yêu quý!
Quan trọng là... không biết có phải do ông là người đã có tuổi hay không, bác Phúc cho người ta cảm giác rất hiền lành, không thể tưởng tượng được, ông lại cùng người đàn ông lạnh lùng kia, lại là chủ tớ.
Chỉ cần ai đối tốt với Tiểu Bảo, cô liền sẽ ôm lòng cảm kích họ.
Sở Hà nói, "Tôi muốn xuống giường đi lại!"
Bởi vì nằm một chỗ đã lâu, thời gian dài không được hoạt động, tứ chi cô lúc này có chút cứng đờ.
Cô hiểu, lúc này mình lập tức phải vận động.
Bác Phúc
nghe xong, lập tức nói: "Cô trước tiên không nên vội vã xuống giường! Vừa mới tỉnh lại, thân thể còn chưa thích ứng được, hơn nữa, hai tháng cô chưa ăn cái gì vào bụng, không bằng trước tiên nên ăn một chút đồ ăn nhẹ! Nếu không... cứ cố gắng xuống giường lúc này, khả năng lớn cô sẽ bị tụt huyết áp!"
Sở Hà cười cảm kích: "Vậy cũng được!"
Bác Phúc lúc này mới hài lòng, quay đầu phân phó: "Gọi nhà bếp chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ!"
"Vâng."
Mười mấy phút sau, người giúp việc liền bưng lên một bát cháo nhỏ cùng chút đồ điểm tâm, sợ dạ dày cô không chịu nổi, vì vậy chưa tạm thời chưa có nấu cơm, mà phải làm cháo cho cô.
Sở Hà thực cảm động sự tỉ mỉ của bác Phúc, một người có thực sự quan tâm hay không, chỉ cần để ý chút là có thể nhìn ra được.
Sở Hà run tay cầm đũa lên, cố gắng nắm chặt, bắt đầu chậm rãi ăn.
Bác Phúc nhìn cô, trong lòng có chút thương xót.
Cũng không biết vì sao, rõ ràng cô gái này là người đã từng phản bội nhà họ Cố.
Cũng không biết là vì nguyên nhân gì, có phải là bởi vì cô ấy là mẹ của Tiểu Bảo, yêu ai yêu cả đường đi, vậy nên mới muốn đối tốt với cô?
Hay là bởi vì quá thương hại cô, một cô gái trẻ như vậy đã phải chịu thương tích đầy mình?
Nhất là khi nhìn cô cố gắng nắm chặt chiếc đũa, chậm rãi nuốt thức ăn, cảm giác đó thực sự là đau lòng.
"Nóng sao?"
Sở Hà chậm rãi lắc đầu.
Bác Phúc cười, ngồi xuống bên cạnh giường, kể cho cô nghe những chuyện gần đây của Tiểu Bảo.
Sở Hà nghe rất chăm chú.