Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Uy Hiếp Anh Ta


trước sau

“Từ nay về sau, chúng ta nước sông không phạm nước giếng! Nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ cùng đứa bé này đồng quy vu tận!”

Giang Khởi Mộng hiển nhiên là tuyệt vọng đến đáy cốc, mới lựa chọn làm như vậy.

Ở trên đường, bà ta cố ý mua một con dao, nếu Cố Cảnh Liên quyết đuổi tận giết tuyệt, như vậy, bà ta không ngại cùng Cố Cảnh Liên đồng quy vu tận!

Con dao này, vốn vì Cố Cảnh Liên mà chuẩn bị.

Nhưng mà, mãi đến khi thấy đứa nhỏ này, bà ta liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là đứa bé Cố Cảnh Liên ôm trong hôn lễ.

Bà ta phát hiện, Cố Cảnh Liên đối với đứa nhỏ này không tầm thường, tuy đứa nhỏ này luôn miệng gọi anh ta là chú, nhưng mà bà ta phát hiện, Cố Cảnh Liên cực kỳ yêu thương đứa nhỏ này, bà ta hoài nghi đứa nhỏ này có quan hệ với Cố Cảnh Liên.

Chẳng lẽ, là con riêng sao?

Cố Cảnh Liên vẫn chưa lấy vợ, thủ đô có không ít cô gái hướng tới Cố Cảnh Liên trẻ tuổi tuấn tú, giá trị con người xa xỉ, nhưng mà lại cố kỵ Cố Cảnh Liên là người đàn ông tàn nhẫn.

Gia tộc muốn bám vào nhà họ Cố, ít lại càng ít, phần lớn đều kính nể thủ đoạn tàn nhẫn của Cố Cảnh Liên.

Nhưng mà Cố Cảnh Liên chưa từng có phụ nữ.

Bởi vậy, Giang Khởi Mộng hoài nghi đứa nhỏ này là con riêng của Cố Cảnh Liên.

Tiểu Bảo đột nhiên bị bắt lấy sợ không nhẹ, toàn thân cậu cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám, trên cổ là con dao lạnh như băng, một chút âm thanh cậu cũng không dám phát ra, nâng mắt nhìn Cố Cảnh Liên.

Cũng không biết vì sao, cho dù nguy hiểm, cậu vẫn không khẩn trương lắm, trong tiềm thức cậu tin tưởng, người đàn ông không ai bì nổi này, tuyệt đối sẽ không để cậu gặp nguy hiểm.

Chắc đây là tín nhiệm!

Cậu tin tưởng người đàn ông này, sẽ không để cậu gặp nguy hiểm.

Cố Cảnh Liên thấy Tiểu Bảo rơi vào tay Giang Khởi Mộng, trong mắt rốt cuộc cũng có chút tiêu cự, hiện lên một chút khẩn trương.

Anh ta trách mắng bác Phúc, “Sao đứa bé lại chạy đến đây hả?”

Vẻ mặt bác Phúc cũng mờ mịt, “Ông chủ, tôi cũng không biết… Chắc là đứa bé tò mò nên
đi theo…”

Cố Cảnh Liên có chút sốt ruột, thằng nhóc này, sao không làm anh ta bớt lo chút nào.

Thuộc hạ ở một bên cũng mơ màng, trong lúc này không dám hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ đều hiểu rõ, đứa nhỏ này không tầm thường với Cố Cảnh Liên, sợ Giang Khởi Mộng thật sự làm đứa bé bị thương, bởi vậy chỉ đứng tại chỗ, đợi mệnh lệnh làm việc.

Anh ta tức giận nói, “Giang Khởi Mộng, bà đừng khiêu chiến điểm quan trọng của tôi, thả đứa bé.”

“Điểm quan trọng? Hóa ra đường đường là cậu Cố, cũng có điểm quan trọng sao?”

Giang Khởi Mộng càng lúc càng chắc chắn, đứa nhỏ này có địa vị không tầm thường trong cảm nhận của anh ta, càng nắm chặt lấy đứa bé, như hổ rình mồi nói, “Chỉ cần cậu bỏ qua cho nhà họ Tống, tôi cũng không làm khó dễ đứa bé này!”

“Bà đang bàn điều kiện với tôi sao?” Cố Cảnh Liên cười lạnh, “Bà có tư cách gì cò kè mặc cả với tôi, không muốn chết quá khó coi, thì nhanh thả đứa bé ra.”

Bác Phúc nghe thấy mà kinh hồn táng đảm, lập tức kéo ống tay áo Cố Cảnh Liên, buồn bực nói, “Ông chủ, đứa nhỏ còn đang nằm trong tay bà ta, cậu nói những lời chọc giận Giang Khởi Mộng, cậu không sợ bà ta giận dữ, thật sự đồng quy vu tận với đứa bé à!”

“Bà ta dám!”

Cố Cảnh Liên nói, “Nếu bà ta dám động một sợi tóc của đứa bé, tôi sẽ xẻo từng miếng thịt trên người bà ta xuống!”

A - -

Mọi người hít một hơi khí lạnh.

Không ai nghi ngờ, lời này của Cố Cảnh Liên chỉ là uy hiếp, tính tình của anh ta, dám nói như vậy, thì dám làm như thế.

Tống Ân Nhã là ví dụ điển hình.

Tiểu Bảo nghe thấy vậy thì giật mình, chỉ nghĩ đến cảnh tượng tàn nhẫn này, thì cảm thấy không rét mà run.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện