Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Thay Anh Ta Băng Bó Vết Thương


trước sau

Tiểu Bảo nói xong, lại nhìn thoáng qua Giang Khởi Mộng té trên mặt đất, toàn thân chật vật, trái tim lại không đành lòng, “Nhìn bà ấy rất đáng thương nha! Hơn nữa, nếu như giết người, chỉ làm bẩn tay chú thôi!”

Cố Cảnh Liên nhíu mày, không khỏi hoài nghi thằng nhóc này có phải con trai ruột của anh ta hay không, sao trái tim lại mềm yếu như vậy.

Chẳng lẽ cậu đã quen, ‘Người phụ nữ đáng thương’ này vừa dùng bàn tay bẩn thỉu, ghìm chặt lấy cổ cậu, còn muốn kề dao vào cổ cậu.

Bác Phúc cũng nói, “Ông chủ, đừng làm bẩn tay mình, người như vậy, để cho tôi đến xử lý.”

Ngay sau đó, ông ta đến gần Cố Cảnh Liên, nói thầm bên tai, “Ở trước mặt đứa bé, ít nhiều gì cũng phải cố kỵ một chút, nếu không sẽ dọa đứa bé, Tiểu Bảo mới năm tuổi.”

Cố Cảnh Liên cũng hiểu được đạo lý, khẽ gật đầu, “Giao cho ông xử lý.”

Bác Phúc gật gật đầu.

Cố Cảnh Liên ôm lấy Tiểu Bảo, về tới phòng, trải qua một màn mạo hiểm vừa rồi, hai người cũng đều cực kỳ chật vật, toàn thân bị mưa làm cho ướt đẫm.

Cố Cảnh Liên mới trở lại phòng, Tiểu Bảo vội vàng rời khỏi cái ôm của anh ta, tìm đồ.

“Cháu tìm gì thế?”

Tiểu Bảo không nói chuyện, rốt cuộc cũng tìm được hộp thuốc trong ngăn kéo, sức quan sát của cậu rất nhạy cảm, vài ngày trước, bác Phúc không cẩn thận làm ngón tay mình bị thương, băng bó vết thương, liền để hộp thuốc ở nơi này.

Cậu ôm hòm thuốc đi đến trước mặt Cố Cảnh Liên, cẩn thận nói, “Chú à, tay chú bị thương, cháu giúp chú bôi thuốc!”

Cố Cảnh Liên hoài nghi liếc mắt đánh giá cậu một cái, thằng nhóc này, sao lại ân cần như vậy.

Anh ta nói, “Không cần! Chú tự làm được!”

“Chú chắc chắn không băng bó giỏi bằng cháu!”

Tiểu Bảo vừa nói, vừa đẩy anh ta ngồi trên ghế sofa, nhấn mạnh mãi, “Chú chỉ cần ngồi là được, còn lại, giao cho cháu đến xử lý!”

Cố Cảnh Liên ghét bỏ đánh giá cậu, nghi ngờ, “Cháu biết làm sao?”

“Đương nhiên rồi! Mẹ thường xuyên bị thương, vết thương của mẹ đều do cháu xử lý! Chú
à, chú phải tin tưởng năng lực của cháu!”

Nói xong, Tiểu Bảo kéo ống tay áo của anh ta lên, cánh tay Cố Cảnh Liên có một vết rách do dao gây ra, may mà miệng vết thương không sâu, thậm chí không cần khâu, chỉ cần rửa sạch miệng vết thương, sau đó cầm máu băng bó là được.

Cố Cảnh Liên dựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại, mặc cho thằng nhóc này lăn qua lăn lại mình.

Tiểu Bảo mở hộp thuốc, cầm chắc ống tay áo của anh ta kéo lên, lập tức cầm lấy cái nhíp kẹp bông cẩn thận cho vào cồn sát trùng, muốn bôi lên miệng vết thương của anh ta.

Ai biết, tay cậu quá nhỏ, mà cái nhíp này hơi to, đột nhiên, không kẹp chặt bông dính cồn sát trùng, cái nhíp sắc nhọn đột nhiên đâm vào vết thương.

Cố Cảnh Liên, “…!”

Anh ta mở to mắt, như hổ rình mồi trừng Tiểu Bảo một cái, “Sao lại thế này?”

Cho dù là bôi cồn, cũng không nên đau như vậy!

Tiểu Bảo có chút chột dạ, giấu cái nhíp đi, may mà Cố Cảnh Liên không phát hiện, cười hì hì, “Chú à, hóa ra chú cũng sợ đau ạ?”

Khóe môi Cố Cảnh Liên giật giật một phen, hừ lạnh một tiếng, “Làm sao có thể.”

Anh ta nhíu mày, hoài nghi lần hai, “Nếu cháu không làm được, để chú tự làm.”

“Ai nha, vừa rồi không phát huy tốt! Đều do chú lộn xộn!”

Cố Cảnh Liên, “???”

Dấu chấm hỏi đầy mặt.

Anh ta lộn xộn lúc nào?

Đứa nhỏ này, mình làm không được, còn đổ lên đầu người khác.

Cố Cảnh Liên nhẫn nhịn, coi như là có kiên nhẫn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện