Cho dù gần đây, Tiểu Bảo rất ít khi nhắc đến Sở Hà, nhưng mà ông ta vẫn hiểu, tâm tư của thằng nhóc này tinh tế, cho dù ngoài miệng không nói, nhưng mà từ đầu đến cuối đều nhớ Sở Hà.
Bởi vậy, ông ta cũng cố gắng chữa trị cho Sở Hà, chỉ mong ngóng thân thể cô ấy tốt hơn, xuất hiện trước mặt thằng nhóc, coi như cho bánh bao nhỏ một kinh ngạc vui mừng.
Kinh ngạc vui mừng này, đối với Tiểu Bảo mà nói, vừa mừng vừa sợ!
Nhìn ra được, nhìn thấy Sở Hà, cậu kích động khóc rất nhiều!
Bác Phúc tri kỷ, lén lút đẩy cửa ra ngoài, khép cửa lại, để lại không gian cho hai mẹ con.
Sở Hà lau nước mắt cho Tiểu Bảo, hắng giọng, “Đừng khóc, được không? Không phải mẹ tìm con rồi đấy sao?”
“Hừ.” Tiểu Bảo còn có chút tức giận, nhưng mà tức giận này không được bao lâu, trong nháy mắt, cậu nở nụ cười ấm áp.
Sở Hà cưng chiều véo khuôn mặt cậu, nói với cậu, “Tiểu Bảo, mẹ mang con rời khỏi nơi này có được không?”
Tiểu Bảo nghe vậy thì giật mình, lại không lập tức gật đầu đồng ý, mà có chút bất án kéo kéo vạt áo cô ấy, có chút chần chừ nói, “Mẹ… Tiểu Bảo có một vấn đề muốn hỏi mẹ!”
Sở Hà sửng sốt một phen, “Ừ, con hỏi đi.”
Cô ấy mơ hồ cảm thấy, vấn đề cậu muốn hỏi, có lẽ là một vấn đề khó giải quyết!
“Trước đây Tiểu Bảo từng hỏi mẹ, cha ở đâu, nhưng mà mẹ nói, phần mộ của cha, chắc còn cao hơn con rồi.”
“…”
“Nhưng mà Tiểu Bảo tìm được cha rồi.”
Tiểu Bảo đỏ mặt nói, “Những lời mẹ nói trước đây, có phải là lừa gạt Tiểu Bảo không?”
Hô hấp của Sở Hà cứng lại, không trả lời ngay.
Bởi vì cô ấy cũng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Tiểu Bảo có chút nghi ngờ nói, “Mẹ, Tiểu Bảo có cha đúng không ạ? Tên của cha là Cố Cảnh Liên, có phải không ạ?”
“… Tiểu Bảo…”
“Mẹ nhất định phải đi sao?”
Tiểu Bảo nghĩ đến rời đi cùng cô ấy, từ nay về sau, e rằng không còn được gặp cái chú vừa đẹp trai
vừa hư hỏng nữa, tâm tình không hiểu sao có chút phức tạp.
Vì thế, cậu cẩn thận thăm dò, “Mẹ không thể ở lại sao? Ở cùng một chỗ với cha, như vậy, Tiểu Bảo vừa có mẹ, cũng vừa có cha! Mẹ cũng sẽ không cô đơn một mình…”
Sở Hà chưa từng nghĩ đến, vậy mà cậu lại nói ra yêu cầu như vậy, trong lúc này, lại không biết nên trả lời như thế nào.
“Tiểu Bảo, con không thích mẹ sao?”
“Thích ạ! Tiểu Bảo thích mẹ nhất!”
Tiểu Bảo vừa dứt lời, trong mắt lại có chần chừ, nhỏ giọng ngập ngừng nói, “Nhưng mà… Tiểu Bảo cũng thích chú! Chú đó, tuy nhìn rất hung dữ, giống như một tòa núi băng, không dễ dàng thân thiết, nhưng Tiểu Bảo cảm nhận được, chú cũng thích Tiểu Bảo, rất tốt với Tiểu Bảo. Mấy ngày hôm trước, chú còn dạy dỗ đám người xấu giúp con!”
“Người xấu?”
Tiểu Bảo lập tức nói ra chuyện Tống Ân Nhã sai hai người đàn ông còng tay cậu lại rồi rời đi, sau đó là chuyện gặp được Cố Cảnh Liên, rồi chuyện xảy ra ở nhà họ Cố, cậu đều nói hết cho cô ấy nghe.
Sở Hà mới nghe, có chút ngớ ra, cho dù nghe như lọt vào trong sương mù, có chút không hiểu rõ, nhưng có một số việc, Tiểu Bảo nhấn mạnh lên.
Cố Cảnh Liên rất tốt với cậu.
Cho dù có lúc, sẽ nói ra những lời khủng bố uy hiếp cậu như ‘Đánh gãy chân của cháu’, nhưng mà anh ta cưng chiều cậu, cậu đều thấy được rõ ràng.
Ngoại trừ Cố Cảnh Liên, Tiểu Bảo cũng không nỡ rời xa bác Phúc, bác Phúc đối xử với cậu rất tốt giống như con mình sinh ra, nâng trên tay sợ bị ngã, ngậm trong miệng sợ bị tan.