Bây giờ, tôi lại không né tránh, trong mắt mẹ ít nhiều có chút an ủi!
“Con không ở đây vài năm, thành phố thay đổi rất nhiều! Nhà chúng ta cũng đã chuyển đi, mảnh đất nhà chúng ta ở trước đây đã được nhà nước quy hoạch… Vừa nghe nói con trở về, cha con biết con về cao hứng muốn chết! Ha ha, hôm qua cả đêm không ngủ ngon, lăn qua lăn lại vì vui vẻ! Còn nhắc đợi hôm nay con trở về, sẽ tự mình xuống bếp! Sáng tinh mơ ông ấy đã đi mua đồ ăn, bây giờ chắc là đang bận rộn ở trong bếp!”
Ngồi trên xe taxi, mẹ mỉm cười nói, cũng dần dần thoải mái hơn.
Tôi cười, lại không nói gì thêm, ánh mắt nhìn qua cửa kính xe.
“Trở về là được rồi! Trở về… Là được rồi!”
Mẹ nói xong, qua kính chiếu hậu, khóe mắt bà có chút ẩm ướt, lại vụng trộm dùng ngón tay lau nước mắt, không muốn để tôi nhìn thấy.
“Mẹ…”
Tôi yên lặng nhìn cảnh tượng xa lạ bên ngoài cửa sổ, mi mắt hơi buông xuống, nhàn nhạt ngắt lời bà, chần chừ hỏi, “Anh ấy… Có khỏe không?”
Biết tôi nói đến ai, bà trầm mặc, ý cười trên mặt dần dần biến mất…
“Đông Vũ… Vẫn nhớ con.”
*********
Nhớ mang máng, sau khi tôi sinh ra không lâu, từ thứ nhất mở miệng nói được, là từ anh.
Lúc học nói tên, tên thứ nhất cũng là tên anh.
Đông Vũ…
Đông Vũ…
Trong kí ức của tôi, ấn tượng sâu sắc nhất, đều không phải là mẹ dịu dàng nhỏ nhẹ, cũng không phải là bả vai dày rộng của cha, mà là khuỷu tay ấm áp của anh.
Tôi tên là Doãn Hạ Thuần, sinh ra vào buổi tối một ngày nóng bức mùa hè.
Anh ấy tên là Doãn Đông Vũ, sinh ra vào buổi tối mùa đông lạnh lẽo.
Anh ấy là anh trai tôi, lớn hơn tôi ba tuổi.
Trước đây lúc cha mẹ bận rộn làm việc, một nhà bốn người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Lúc tôi sinh ra, bởi vì kế hoạch hóa gia đình, mẹ thương tôi, cố ý sinh tôi ra, vì trốn tránh chính sách, giống như là chạy nạn đến vùng nông thôn, khi đó hai chúng
tôi được gửi về quê cho bà nội nuôi, mà Đông Vũ là chỗ dựa lớn nhất của tôi.
Đông Vũ rất đẹp trai, kế thừa dung mạo xinh đẹp của mẹ, mi thanh mục tú, bộ dạng rất tuấn tú, nhất là đôi mắt đen trắng rõ ràng, nhìn một cái là có thể làm cho người ta mất hồn.
Bởi vậy, từ nhỏ đã có rất nhiều cô gái thích Đông Vũ.
Nhưng có thể là do sinh ra vào mùa đông, tính tình Đông Vũ hơi lạnh, từ nhỏ đã khác với những đứa trẻ khác.
Cho dù là cha mẹ, cũng có chút xa cách, phần lạnh lùng này càng thể hiện rõ ràng ở thời kì thanh xuân phản nghịch, từ đầu đến cuối, có thể tự do thân thiết với anh, cũng chỉ có tôi.
Có lẽ là do cùng huyết thống, đối với tôi, Đông Vũ cũng yêu thương tận xương cốt.
Phần yêu thương này, cho dù là cha mẹ cũng không thể sánh bằng.
Nghe bà nội nói, lúc tôi sinh ra, Đông Vũ vẫn còn rất nhỏ, tay chân lèo khèo, trên cánh tay không có nhiều thịt, nhưng lại có thể vững vàng ôm lấy tôi, chưa bao giờ làm rơi.
Lúc ấy mẹ tôi vừa sinh, thân thể không tốt lắm, tôi chưa được đầy tháng liền gửi cho bà nội chăm sóc, mà Đông Vũ im lặng ở bên cạnh, từ nhỏ anh ấy đã không thích tiếp xúc quá nhiều với người khác, lại thích ôm tôi chơi đùa, gọi tên mụ của tôi.
Thuần Thuần, Thuần Thuần…
Khi khóc rống không ngừng, anh kiên nhẫn đùa tôi, đói bụng, cũng là anh dịu dàng dỗ tôi.
Ban đêm, cũng là Đông Vũ ôm tôi, hát một bài hát thiếu nhi để tôi đi vào giấc ngủ.
Lúc bà nội nhắc đến đoạn chuyện cũ này, vẫn luôn cười mắng, cảm động nói với tôi, anh cháu yêu cháu rất nhiều.