“Cha à, để cho con ôm một lát nữa đi! Con còn chưa ôm đủ đâu!”
Mộ Nhã Triết gật gật đầu, khi Hữu Hữu đi qua, còn chưa ôm lấy đứa bé, mới vươn tay ra, cái mũi của Nguyệt Dao lại cau lại, lại ‘Oa’ một tiếng khóc lên!
Hữu Hữu rút tay lại theo bản năng, trốn ở một bên, nâng mắt nhìn, giống như làm sai chuyện, áy náy nắm chặt góc áo, bộ dạng không biết làm sao!
“Con…”
Mộ Nhã Triết nhìn biểu tình Hữu Hữu, không biết làm thế nào, trái tim giống như bị bóp chặt, lập tức dỗ cậu, “Em gái muốn đòi ngủ!”
“Là như vậy ạ?”
Hữu Hữu vẫn cảm thấy khổ sở, em gái hình như, không thích bộ dạng của cậu!
Tiểu Dịch Thần ôm không sao, cha ôm cũng không sao, sao đến lượt cậu, em gái lại khóc lợi hại như vậy?
Cậu cảm thấy thương tâm khổ sở, lại có chút mất mát, ngồi cạnh cửa sổ, nâng mắt nhìn, đau lòng mắt đều đỏ lên!
Mộ Nhã Triết không dễ dàng gì mới dỗ em gái ngủ, đặt vào giường trẻ sơ sinh, Tiểu Dịch Thần nằm úp sấp ở bên giường nhìn, Hữu Hữu lại không dám đến gần, nhìn từ xa, cậu sợ mình đi qua, em gái lại khóc!
Cung Kiệt và Hoa Cẩm gõ cửa đi vào, trong tay Hoa Cẩm mang theo hộp cơm, nói, “Ăn cơm thôi!”
Vân Thi Thi nằm viện mấy ngày, mỗi ngày Hoa Cẩm và Cung Kiệt đều canh giữ ở bệnh viện, thức ăn của Vân Thi Thi đều do thím Nguyệt làm, đêm nay cố ý nấu canh cá trích, nói uống canh này, có thể kích thích sữa mẹ nhiều hơn.
Cô uống liên tiếp hai ngày, thật sự cảm thấy không có gì đặc biệt, nhưng mà quả thật có cách nói như vậy.
Mà thức ăn của Mộ Nhã Triết và đám Cung Kiệt, tất nhiên là tự mình giải quyết.
Không có tình huống đặc biệt, Mộ Nhã Triết trên cơ bản đều một tấc cũng không rời, mà Cung Kiệt và Hoa Cẩm ra ngoài ăn cơm, khi trở về sẽ mang thức ăn cho anh, có lúc là cơm hộp, có lúc là Hoa Cẩm tự mình vào bếp nấu.
Tay nghề của Hoa Cẩm không tệ, Mộ Nhã Triết cũng coi
như là tán thành, cho nên có đôi khi sẽ chủ động yêu cầu, muốn Hoa Cẩm làm cơm.
Hữu Hữu rầu rĩ không vui ngồi trước bàn, cầm chiếc đũa, nhìn thức ăn phong phú, lại không có khẩu vị.
Cung Kiệt thấy, nhịn không được véo mũi cậu, “Làm sao vậy? Sao bộ dạng lại rầu rĩ không vui?”
“Cậu, lúc cậu ôm em gái, em gái có khóc không?”
Cung Kiệt có chút mờ mịt, nhíu mày, “Sẽ không, Nguyệt Dao không thích khóc, còn thích cười… Sao cháu lại hỏi như vậy?”
Hữu Hữu lại hỏi Hoa Cẩm, “Vậy chú Hoa Cẩm thì sao?”
Hoa Cẩm che mặt, “Chú… Chú còn chưa được ôm bao giờ.”
Anh ta cũng muốn ôm, nhưng mà Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt đều mở miệng nói không đồng ý.
Hữu Hữu càng mất mát hơn.
“Lúc cháu ôm em gái, em gái khóc rất lợi hại!”
Hoa Cẩm nói, “Đứa bé nhỏ như vậy, ầm ĩ không phải là chuyện rất bình thường sao?”
“Nhưng mà đều nói em gái rất thích cười, rất ít khóc! Sao cháu vừa ôm lại khóc chứ?”
Cung Kiệt giày vò mặt cậu một lát, “Lần tới cháu thử xem! Không chừng em gái cháu mệt, muốn ngủ! Trẻ sơ sinh rất thích ngủ, cháu đừng suy nghĩ nhiều quá, được không?”
“A…!”
Hữu Hữu vốn cho rằng, loại tình huống này, chắc là chỉ ngẫu nhiên mà thôi, nên cũng không nghĩ nhiều nữa.
Nhưng mà lại không nghĩ rằng, tình huống như vậy, liên tục diễn ra!
Ngày hôm sau, Hữu Hữu đến bệnh viện, thím Nguyệt vừa mới thay tã cho đứa bé, cậu đi qua, lại la hét muốn ôm em gái.
Mộ Nhã Triết thấy cậu cố chấp như vậy, sao lại không hiểu tâm tư của cậu, vì thế đồng ý.