Giờ phút này mặc dù vẫn còn đứng ở nơi công cộng nhưng Lý Đông
Cường không sợ chút nào, trong phòng bệnh những bệnh nhân khác
và người nhà của họ bị hù dọa nên đã trốn từ lâu, Lý Đông Cường
cũng không phải người lắm chuyện, chẳng qua hắn ta đến tìm Vân Na để đòi nợ, không liên quan đến người khác, hắn ta sẽ không gây
chuyện.
Lý Cầm bị dọa chân mềm nhũn đứng ở cửa, sợ đến mức muốn
khóc nhưng lại không dám khóc thành tiếng, chỉ trốn ở một bên, động tác
lộn xộn.
Vân Thiên Hữu lạnh lùng nhìn bà ta một cái.
Tai vạ đến nơi, tình cảm mẹ con cũng chỉ đến thế.
Đây là khoản nợ do cô ta gây ra, tự mình gánh chịu. Tai họa dẫn đến ác báo, phong thuỷ luân phiên xoay chuyển.
Nghĩ vậy, nên cậu muốn rời đi.
Nhưng mà vừa mới cất bước, trong phòng bệnh, truyền đến tiếng la khàn khàn
đau khổ của Vân Na: "Tôi thật sự không có tiền! Anh Cường, chị tôi có tiền! Chị gái tôi có tiền, anh đi tìm cô ta mà đòi, tôi là em gái
của cô ta, em gái duy nhất, cô ta nhất định sẽ trả giúp tôi!"
Vân Thiên Hữu bất ngờ dừng chân, trong nháy mắt khóe mắt hiện lên sự rét
lạnh, sắc bén, trên người tỏa ra hơi thở nguy hiểm và khủng bố.
Cậu quay đầu, nhìn vào trong phòng bệnh, chỉ thấy Vân Na ôm ống quần Lý
Đông Cường khóc nức nở, như là nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng, mắt
cô ta đỏ lên nói: "Chị tôi có tiền! Anh tìm cô ta mà đòi, cô ta nhất
định sẽ trả giúp tôi! Khoản tiền trước kia, cũng là cô ta trả giúp
tôi!!"
Ánh mắt Vân Thiên Hữu ngẩn ra, nắm chặt hai tay.
Mẹ còn trả tiền thay cô ta?
Lúc nào...
Cậu cũng không biết?
"Vân Na ơi Vân Na, ngày đó ông mày không có nói rõ với mày à? Lần trước
mày hại ông mày chưa đủ thảm sao? Nói rằng chị gái của mày là người
thanh thuần, là vưu vật, hơn nữa, vẫn còn là chim non, muốn tặng cho ông mày trừ nợ! Nhưng đến cuối cùng? Chị của mày không chỉ không phải
chim non, còn dẫn theo một đứa con riêng không nói, mấu chốt là phía sau chị mày có kim chủ chăm sóc! Ông mày còn chưa chạm vào một ngón tay
của cô ta, suýt chút nữa bị giết chết! Mày cho rằng lần này, ông mày
còn có thể bị mày lừa!? Đi tìm cô ta gây phiền phức? Mặc dù mày có gan này, nhưng ông mày không dám!
Muốn hỏi, cũng là mày đi hỏi, ông mày không dám trêu chọc cô ta nữa!"Lông mày Vân Thiên Hữu nhíu lại, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
"Không nên ép tôi, anh Cường..." Vân Na bất lực gào khóc: "Vào lúc ấy, thật
lòng tôi không biết sau lưng cô ta có kim chủ chăm sóc!?"
"Mày
không biết, vậy hiện tại mày đã biết rồi nhỉ! Mẹ nó, tao cũng không ngờ
mày là người không tim không phổi như thế! Chị của mày vẫn luôn rất
thương mày, ngày đó tao phái người đi tìm cô ta đòi nợ, nghe khẩu khí
của cô ta, cũng không phải là thay mày thu dọn cục diện rối rắm một hai
lần. Nếu không phải ông mày nắm con trai của cô ta rồi uy hiếp, cô ta
sẽ mặc kệ mày."
Ở cửa, bỗng nhiên truyền tới tiếng nói trẻ con cực kỳ non nớt.
"Chuyện khi nào?"
Lý Đông Cường quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vân Thiên Hữu sắc mặt trắng
bệch đứng ở cửa, đôi mắt sâu thẫm mỹ lệ như vạn trượng hồng nguyên.
"Trẻ con từ chỗ nào đến?" Lý Đông Cường cau mày mắng.
"Đừng hỏi tôi là ai, lúc nãy ông nói, giải thích rõ ràng!" Vân Thiên Hữu
không quan tâm tới từ ngữ thô lỗ của hắn ta, giọng điệu u ám trầm lạnh,
âm thanh lại đặc biệt là đồng âm của trẻ con, nhưng mà lộ ra mấy phần
hơi thở nguy hiểm làm người ta không rét mà run.
Lý Đông Cường sửng sốt.
Chẳng qua đứa trẻ trước mắt chỉ mới khoảng sáu, bảy tuổi, nhưng thành thục làm nguời ta giật mình.
Hơi thở mạnh mẽ, hầu như muốn che lấp nhuệ khí của hắn ta.
Ở trước mặt một bánh bao nhỏ, khí thế của hắn ta miễn cưỡng hạ xuống.
Thấy hắn ta lo lắng, Vân Thiên Hữu không vui thúc giục: "Nói!"