Bác sĩ lại nghĩ lầm là thị giác của cô chưa khôi phục triệt để, vội vàng ngăn cô, thấp giọng cảnh cáo: "Không được phép lấy tay dụi mắt!"
Vân Thi Thi có chút khó hiểu: "Sao vậy... mắt tôi có hơi đau!"
Thấy ánh mắt cô tràn ngập nghi hoặc, bác sĩ thở dài, nhẹ nhàng vỗ bả vai an ủi cô, "Mới vừa phẫu thuật xong, bước đầu tầm nhìn có hơi mờ, nhưng dần dần sẽ khôi phục!"
Vân Thi Thi không khỏi có chút mất mát: "Phẫu thuật không thuận lợi sao?"
"Không phải! Cô có thể nhìn thấy, chứng tỏ phẫu thuật rất thành công!"
Bác sĩ nhìn cô có chút mất mát, lại lộ ra tia nghi hoặc, liền an ủi vỗ vỗ bả vai cô, đứng lên cầm lấy tập tài liệu, xoay người rời khỏi phòng.
Hoa Cẩm đuổi theo bác sĩ đi ra khỏi phòng, vội vàng hỏi ông: "Bác sĩ, thị lực của cô ấy liệu có khôi phục được như ban đầu chứ?"
Bác sĩ dừng chân, xoay người kiên nhẫn giải thích: "Không cần lo lắng! Ai phẫu thuật ghép giác mạc cũng cần một thời gian để dưỡng bệnh, cô ấy có thể thấy rõ ngón tay của tôi, chứng tỏ mọi việc đều thuật lợi, không cần quá lo lắng!"
Nghe được lời khẳng định của bác sĩ, Hoa Cẩm lúc này mới an tâm, thở dài nhẹ nhõm.
Trong phòng bệnh, bác sĩ đi rồi, Vân Thi Thi lần nữa cố gắng lấy lại tinh thần, nhưng vẫn có chút sợ hãi như cũ.
Nhưng cũng chỉ là khoảnh khắc đó, ánh mắt cô lại một lần nữa từ từ khôi phục tầm nhìn.
Cô cúi đầu, tựa hồ muốn nghiệm chứng một lần nữa, cố gắng nhìn kỹ bàn tay của mình, nhưng vẫn có chút mơ hồ, cô lại cố gắng mở thật to, nhưng vì mở mắt quá lâu, nước mắt liền chảy ra.
"Mắt lại đau rồi sao? Có nhìn rõ hơn chút nào không?"
Mộ Nhã Triết ngồi bên giường, vươn tay tới trước mặt cô: "Thấy rõ chứ?"
Vân Thi Thi phản ứng kịp, bị trạng thái của anh khiến cho dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nở nụ cười, nhưng trong lòng lại ê ẩm, nói: "Đương nhiên là thấy
rõ! Chỉ là, chỉ được trong chốc lát, liền lập tức mờ đi."
"Bác sĩ nói, thị lực khôi phục từ từ, ông ấy đã nói như vậy, anh rể không cần lo lắng!" Hoa Cẩm an ủi nói.
Vân Thi Thi nhìn Mộ Nhã Triết, nụ cười trên mặt dần tắt, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của anh, trong lòng cảm khái!
Có thể một lần nữa nhìn thấy anh, thực sự vô cùng cảm khái! Lâu như vậy, anh bỏ ra bao nhiêu, trong lòng cô vô cùng rõ ràng hơn ai hết.
Anh đau khổ cả thể xác lẫn tinh thần không gì xánh được, mặc dù chỉ mấy tháng ngắn ngủi, Vân Thi Thi liền thành thục hơn rất nhiều, tận sâu trong lòng cảm nhận được, để có được hạnh phúc là điều không hề dễ dàng!
Viền mắt có chút ẩm ướt, cô lập tức đứng dậy ông thật chặt lấy Mộ Nhã Triết, từng chữ từng chữ nói: "Có thể gặp lại anh, thật tốt!"
Bả vai Mộ Nhã Triết bị cô ôm chặt, trái tim liền cảm thấy hạnh phúc tràn đầy, đồng thời vui mừng, mấy ngày nay khẩn trương đến chưa từng được nhắm mắt, mọi mệt mỏi lúc này đều chuyển thành ngọt ngào!
Anh không khỏi có chút động tình rồi, nhẹ nhàng vỗ về lưng của cô.
"Có muốn nhìn Nguyệt Dao một chút không?" Anh hỏi.
Vân Thi Thi lập tức gật đầu, "Vâng!"
Cung Kiệt xoay người, đi tới giường cho trẻ em, bế công chúa nhỏ lên, đỡ lấy đầu Nguyệt Dao, cô bé vốn đang ngủ say, vậy lên khi được anh bế, liền lập tức vùi vào trong ngực anh, ngủ say sưa!
Trong lúc anh đi tới, Vân Thi Thi ngồi trên giường, trong lòng có chút khẩn trương.