Nguyệt Dao khóc dữ dội, hai bàn tay nhỏ hỏ vung vẩy, vừa dùng ánh mắt vô tội nhìn về phía Cung Kiệt, dường như muốn anh tới ôm mình về!
Cung Kiệt thấy liền không đành lòng, nhưng lại có chút kỳ vọng, chị mình có thể dỗ dành quen được mới Nguyệt Dao, nhưng cô bé khóc lớn, anh lại càng không đành lòng, vì vật cười nói: "Chị, hay là để em ôm!"
Vân Thi Thi gật đầu, cũng không ép buộc, đưa Nguyệt Dao cho anh.
Dù sao, làm bạn với con gái, thời gian còn rất nhiều, không cần vội vàng trong chốc lát.
Cách xa nhau đã lâu, rốt cục một lần nữa lại được thấy mặt bọn họ, Cung Kiệt vẫn như vậy, còn có Hữu Hữu, Tiểu Dịch Thần, Hoa Cẩm, một lần nữa thấy họ, giống như cô vừa trải qua một đời người rồi vậy!
Hữu Hữu bỗng nhiên lao vào lòng Vân Thi Thi, ôm cô thật chặt!
"Mẹ, mẹ có thể thấy rõ Hữu Hữu chứ?"
Vân Thi Thi ôm cậu, gật đầu, "Ừm! Mẹ có thể thấy rõ, có thể thấy rõ!"
Tiểu Dịch Thần cũng chạy tới trước mặt cô, nháy mắt một cái, làm bộ mặt đáng thương: "Mẹ, con thì sao? Mẹ có nhìn rõ con không?"
Vân Thi Thi hẵng giọng: "Mẹ có, Dịch Thần mập mập, giống như một quả cầu thịt nha!"
Ngước mắt lên, dư quang cô bỗng thấy Hoa Cẩm đứng một bên, anh ta chậm rãi đi tới, ánh mắt vui mừng, cô bỗng dưng xoay người bước xuống giường, nhẹ nhàng ôm lấy.
"Hoa Cẩm! Cám ơn!"
"Mẹ ôm chú Hoa Cẩm, vậy có phải cũng nên cho cha một cái ôm thật lớn không?"
Mộ Nhã Triết nghe xong, có chút không được tự nhiên mà quay mặt đi, trên mặt có chút đỏ quỷ dị!
Cái này, thực sự có chút... kinh người!
Anh còn chưa thích ứng được, ở trước mặt nhiều người như vậy, quá âu yếm với cô, luôn có cảm giác sẽ bị người khác cười trộm!
Vân Thi Thi thấy, lén đi tới chỗ ánh, kéo áo, chỉnh giọng nghiêm trang với anh.
"Hừm... anh đây, có thể xoay người lại được không?"
Mộ Nhã Triết nhíu
mày, không biết cô đang làm cái gì, vẻ mặt nghi ngờ quay người lại, Vân Thi Thi bỗng nhiên nhào vào trong ngực anh, ôm thật chặt!
Cái ôm thật chặt, cũng thật nhiều điều, cô ôm anh, thật lâu cũng không muốn buông tay!
Mộ Nhã Triết ngoéo môi một cái, cười bất đắc dĩ!
Vân Thi Thi ngẩng đầu, nhìn anh, lại cảm thấy gương mặt này, có nhìn bao lâu cũng không cảm thấy đủ!
Khi cô hồi phục thị giác, người nhìn thấy đầu tiên chính là anh, việc này vô cùng hạnh phúc!
Cô bưng lấy mặt anh, nhìn anh thật kỹ, ánh mắt không ngừng đảo lại, để nhìn anh rõ hơn một chút!
Khuôn mặt anh, sống mũi cao, đôi môi thật mỏng!
Vân Thi Thi cười cười, lấn đến gần anh hơn, nhón chân lên, chủ động đặt lên môi anh một nụ hôn, người đàn ông cũng thuận thế cưng chiều ôm lấy hông cô, cúi đầu hôn!
Cái hôn này, giống như dành cho cả một đời người, triền miên không dứt.
Qúa kỳ lạ!
Bọn họ rõ ràng mỗi ngày đều ở chung một chỗ, nhưng mà, cô có chút cảm thấy, lần nữa nhìn thấy anh, khoảng thời gian đó, thực sự là quá dài!
Nụ hôn này, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Có thể nhìn rõ thế giới này một lần nữa, trong lòng Vân Thi Thi thầm cám ơn!
Lúc này, trong đáy lòng liền dâng lên một tia cảm thán.
Cuộc đời cô, có anh xuất hiện trong đó, thực sự là một chuyện may mắn vô cùng!
Cô ôm lấy anh, nở nụ cười yếu ớt: "Mộ Nhã Triết, có anh thật là tốt!"