Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Qủa Trám 4


trước sau

Không để ý, nhiều lần tôi ngã, mặc dù không nghiêm trọng, lòng bàn tay có thể chỉ xước một chút da, tôi còn chưa đau tới mức khóc thành tiếng, đôi mắt Đông Vũ đã đỏ lên, sợ hãi ôm lấy tôi, lần đầu tiền trong đời, tôi thấy sự lạnh lùng trên mặt anh được thay thế bằng sự lo lắng, nhẹ nhàng.

Trưởng thành hơn một chút, tôi đã biết chạy, cũng dần dần chắc người hơn, chơi đùa với những đứa bé khác, chơi trốn tìm, người bị bắt sẽ phải đi tìm những người còn lại.

Thuở đó, tôi thích nhất là lúc ban đêm.

Lúc ấy chúng tôi còn năng động, không kiêng kỵ chuyện gì, mỗi khi trời tối, bà vì tắm cho Đông Vũ, tôi khi đó còn chẳng biết ngại ngùng, hò hét mà đòi vào tắm chung bồn với anh.

Tôi thích nhất là trêu anh, còn chỉ vào cậu nhỏ còn chưa trổ mã của Đông Vũ rồi hỏi bà, vì sao chỗ đó của anh không giống tôi?

Bà luôn bị tôi chọc cho cười, thổi mạnh vào mũi cười tôi.

Ngược lại, Đông Vũ thường hay xấu hổ, anh sẽ luôn không động đậy cho đến khi cả hai tôi đều tắm rửa sạch sẽ.

Bà thường dùng chung một cái khăn lau người cho chúng tôi, tôi rất thích cái mùi thoang thoảng đó, càng thích mùi hương trên người Đông Vũ.

Tôi rất sợ trời tối, cũng không thích ngủ chung với bà, lại nguyện ý ngủ chung với Đông Vũ trên chiếc giường nhỏ.

Lúc buổi tối, tôi không chút kiêng kỵ thường xuyên gác tay gác chân lên người anh, quấn quít lấy anh, đó chính là tiêu khiển thú vị nhất mỗi khi chúng tôi đi ngủ.

Lúc trăng sáng lên, tôi không ngủ được, liền thích nằm sấp bên người anh, nâng cái đầu nhỏ gật gù mà nghe anh hát, nghe anh kể chuyện ngày xưa.

Thanh âm của Đông Vũ rất êm tai, thanh thúy như tiếng chuông gió, lại có vài phần mềm mại của trẻ con, nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi.

Khi đó anh chỉ biết hát vài bài hát
thiếu nhi, cũng chính là vài bài được học trên lớp, tôi lại nghe mãi không chán, tuổi thơ mỗi đêm, luôn là từ trong thanh âm mềm mại ấy, từ từ đi vào giấc ngủ.

*********

Trong trí nhớ, Đông Vũ rất lạnh lùng, luôn tự nhốt mình vào thế giới riêng, hoặc là làm bài tập, hoặc là đọc một số tác phẩm nổi tiếng.

Anh sáu tuổi đã biết chơi đàn dương cầm, vì vậy, tôi bình thường hay quấn quít lấy anh, bắt anh dậy tôi chơi đàn dương cầm.

Khi đó Đông Vũ ở trong mắt những người bạn khác, là người lạnh nhạt không thể thân cận.

Người được sinh ra từ thành phố, không phải so với những đứa trẻ từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn, lấy bùn đất làm đồ chơi, trên người luôn sạch sẽ, còn lộ ra dáng vẻ thư sinh.

Loại khí chất này không phải ai cũng có.

Nhất là lễ giáo của anh, ăn nói nhã nhặn, sự gia trưởng ấy được anh học theo như sách giáo khoa.

Nhớ kỹ một lần duy nhất, tôi cùng một người bạn nam tên là Đậu Đậu xảy ra tranh cãi, rồi đánh nhau giữa đống cát, tôi không khỏe bằng cậu ta, thua trận, được những người bạn khác đưa về nhà, toàn thân bẩn thỉu, trên người còn in vài vết bầm tím, đôi mắt bị cát bay vào lúc này đã sưng đỏ lên.

Khi đó Đông Vũ nhìn thấy dáng vẻ chật vật của tôi, hàng mi xinh đẹp lập tức cau lại, đẩy tôi tới bồn tắm, cẩn thận thay quần áo cho tôi, liền thấy trên người tôi từng mảng xanh tím, liền cảm thấy đau lòng không biết phải làm gì.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện