Năm tháng đó, toàn bộ cuộc đời học tập, ở trong mắt các học sinh, tôi nhất định là một người khép kín.
Lâu như vậy, tôi đã sớm có thói quen gạt những người đó ra khỏi thế giới của mình rồi, chỉ có tôi và Đông Vũ mà thôi.
Khi đó, tôi ở trong lớp vô cùng lạnh nhạt, đi học cúi đầu xem sách giáo khoa, tan học thì ngẩng đầu nhìn cửa sổ, tiếng vui đùa ầm ĩ khắp nơi, tôi thường lặng lẽ ngắm nhìn tới ngây người. Dãy nhà đối diện, tầng hai chính là phòng học của Đông Vũ, đối diện với tôi, mà Đông Vũ cũng như vậy, ghé vào bệ cửa sổ nhìn tôi, mặc dù không nói, nhưng cả hai đều thích thú.
Vì vậy trong mấy phút nghỉ giữa giờ, chính là khoảng thời gian tôi mong đợi nhất, chương trình học mỗi ngày đều rất dài, cho lên lúc tiếng chuông tan học vang lên, cả người tôi lập tức tràn đầy sức sống đứng lên. Lớp Đông Vũ thường tan học rất muộn, mà lớp tôi thì nghỉ tương đối sớm, vì vậy tôi liền thích nhón chân trên bệ cửa sổ, ngắm nhìn anh, lâu ngày cũng thành thói quen, Đông Vũ còn có thể đùa tôi từ trong lớp.
Có đôi khi tôi còn bị té ngã trên hành lang ở cửa phòng học, hoặc thậm chí là đứng chổng ngược ra, té dập đầu, tôi cũng không hề biết mệt, nhưng không nghĩ điều đó lại làm Đông Vũ lo lắng, mỗi lần tôi ngã xuống, an liền lập tức đứng dậy, có một lần giáo viên tức giận quá, hung hăng mang thước kỉa ra chỉa thẳng vào người tôi: "Học sinh lớp nào lại không an phận như vậy? Lớp còn đang học, mau về nhà ngay!"
Tôi bị sửng sốt một chút, nắm vạt áo uất ức ói: "Thầy ơi, em đợi anh trai em cùng nhau về nhà..."
Người giáo viên đó quay đầu nhìn vào lớp học, tức giận hỏi:
"Anh em tên là gì?"
Tôi lập tức ngậm chặt miệng, không nói ra tên Đông Vũ, nhưng mà hình ảnh gầy gò bên cạnh cửa sổ chậm rãi đứng lên.
"Thầy Tiết, là em gái của em!"
Âm thanh bình tĩnh của Đông Vũ vang lên.
Thầy Tiết nổi danh là nghiêm khắc, khi đó cũng không phải như bây giờ, xử phạt học sinh là một chuyện vô cùng bình thường, Đông Vũ đứng ra nhận lỗi, thầy Tiết liền vung thước kẻ đánh vài cái vào lưng anh, phạt anh đứng lên cửa phòng học, cặp sách cũng bị ném ra, không cho anh nhặt.
Tôi chưa từng thấy một người giáo viên nào ghê tởm như vậy, đôi mắt choáng váng, nhìn sách văng ra ngoài, khổ sở khóc thành tiếng.
Đông Vũ nhìn tôi, bất đắc dĩ bật cười, làm dáng vẻ không sao cả.
"Vừa lúc học đang chán!"
"Chủ nhiệm lớp anh thật dữ!" Tôi lén nói xấu người giáo viên đó.
Anh cười: "Lớp lớp hơn đều phải đổi chủ nhiệm lớp, đi học không nghiêm túc, đều sẽ bị dạy dỗ nghiêm khắc!"
Tôi lập tức run sợ.
Tan học, học sinh nối đuôi nhau đi ra, có vài người không chú ý, đạp lên sách của Đông Vũ, chỉ có mấy bạn nữ cẩn thận lau lại giúp.
Nhưng không có sự cho phép của thầy Tiết, không ai dám nhặt lên.
Mà thầy Tiết vẫn chưa cho phép chúng tôi rời đi, bình chân như vại đứng trước lớp, Đông Vũ dựa lưng vào tường, trên mặt là vẻ không quan t âm, nhưng trên má mồ hôi lại rơi lã chã.