Lần đầu tiên nhìn tòa nhà mới tin, lần đầu tiên nhìn thấy thang máy, nhìn thấy những điều mới lạ mà ở quê không bao giờ có.
Tôi có chút co quắp, đồng thời lại có một loại cảm giác chờ mong không rõ.
Như vậy, một nhà bốn người có thể đoàn tụ.
Lúc còn học tiểu học, cha mẹ dù thường xuyên tới thăm, nhưng dù sao cũng không ở chung, khó tránh khỏi có chút xa lạ.
Mọi thứ ở đây đều mới lạ.
Chuyển đến thành phố, tôi cũng rất nhanh thích ứng.
Duy chỉ có một việc mà tôi không thích ứng nổi...
Tôi và Đông Vũ chia phòng ngủ!
" Đông Vũ, con đã trưởng thành, sắp trở thành một người đàn ông rồi, không thể ngủ chung giường với em con được nữa!"
Mẹ nghiêm trang dạy chúng tôi: "Trước kia các con ngủ chung một giường, có thể không sao! Nhưng bây giờ, Đông Vũ vào trung học, mười ba tuổi rồi! Con cũng mười tuổi, nên học cách độc lập! Thuần Thuần, đêm nay, con sẽ ngủ một mình!"
Giống như là ra lệnh, không cho tôi bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Tôi mờ mịt nhìn bà, đối với việc ngủ một mình này, cảm thấy bấn an.
"Con không muốn!"
Đâu tôi lập tức lắc như cái máy, ôm chặt Đông Vũ không chịu buông tay: "Con không muốn chia phòng ngủ với anh!"
"Kỳ cục!"
Cha ở một bên nói thầm: "Cũng không còn trẻ con nữa! Đông Vũ lớn như vậy rồi, làm sao có thể ngủ chung với con được nữa, còn ra thể thống gì?"
Tôi khi đó căn bản không hiểu lý do họ phải làm như vậy.
Bởi vì, lúc ở quê, tôi và Đông Vũ vẫn luôn ngủ chung giường, cùng chăn cùng gối.
Tôi đã sớm có thói quen ôm anh ngủ, một người ngủ, thực sự không quen nổi.
Tôi nào có hiểu?
Đông Vũ mười ba tuổi, bắt đầu trổ mã, phát dục, không đơn thuần là cao lên, thể trọng và các phương diện sinh lý đều thay đổi, mà quá trình phát dục, là trọng yếu nhất!
Tôi khi đó đối với mấy thứ này hoàn toàn không
biết gì, vì vậy căn bản là không thể hiểu nổi sự phân chia của mẹ.
Vào lúc ban đêm, tôi nằm trên giường, ôm chăn, nước mắt lại không ngừng rơi.
Sức tưởng tượng của tôi vô cùng phong phú, Đông Vũ không có bên cạnh, tôi không nhịn được mà miên man bất định, luôn cảm giác ngoài cửa sổ, dưới giường, khe cửa, dường như có ai đó đang nhìn tôi chằm chằm.
Bốn phía đều có người!
Sợ hãi trong đêm tối, tôi thậm chí không dám vươn chân ra khỏi mép giường, rất sỡ sẽ có một đôi tay, bất cứ lúc nào liền có thể nắm lấy chân tôi, kéo tôi xuống vực sâu vạn trượng!
Cuối cùng, tôi uất ức mà khóc, trong lòng không ngừng lẩm bẩm, vì sao mẹ lại ác như vậy? Tàn nhẫn như vậy?"
Sau đó, mơ màng đi vào giấc ngủ.
Vài ngày sau đó, lại càng thê thảm, trước khi ngủ, mẹ sau khi rời đi, tôi không nhịn được mà mở đèn lên, tựa như chỉ cần có đèn, sự sợ hãi đó sẽ bay đi mất!
Tôi không biết cái ý tưởng khi đó của mình ngu xuẩn tới mức nào, nhưng thế giới của trẻ con, luôn là ngây thơ như vậy.
Đương nhiên, mở đèn ngủ, khiến tôi thêm an tâm.
Ngày thứ hai, mẹ phát hiện tôi không tắt đèn khi đi ngủ, liền hung hăng răn dạy.
Có một buổi tối, tôi lật qua lật lại, thực sự không thể đi vào giấc ngủ, vì vậy rón ra rón rén, đi tới phòng của Đông Vũ.
Mới vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy bóng lưng của Đông Vũ nằm trên giường.