Quản chế của nhà trường đối với học sinh là vô cùng nghiêm khắc.
Dù là hoa hậu giảng đường, hoa khôi của ngành, hiện nay trong trường đại học có thể đem ra so sánh.
Trung học và cao trung, ăn mặc cũng rất nghiêm túc, kể cả nhuộm tóc cũng sẽ bị phê bình.
Con trai tóc ngắn, không được đeo khuyên ta!
Còn con gái thì sao?
Không được để tóc tai bù xù, trên mặt sạch sẽ, không được vương lên dù chỉ một sợi tóc nào.
Cho nên, khi đó cô gái được xưng là hoa hậu giảng đường, đều là tự nhiên mà thành.
Lúc tôi học trung học, mặc dù chưa phải là tuyệt sắc vô song, nhưng có ánh mắt trong veo như nước, đen trắng rõ ràng, khuôn mặt tinh xảo, răng trắng môi hồng, hoàn toàn đã đem đến cho tôi không ít phiền phức.
Ví dụ như, khi tôi đang tốt đẹp xem bóng rổ, cũng không biết trêu chọc phải người nào, liền có một quả bóng rổ không rõ lý do bay tới phía tôi, đập cái "bụp" vào trán.
Khi đó, tôi căn bản không hiểu được dụng tâm của chuyện "ngoài ý muốn" này, cũng không biết quả bóng này đều đã có tính toán.
Tôi còn thầm cảm thấy may mắn, góc độ quả bóng này bay tới coi như là vẫn có chút nhân đạo, chưa đập vào mũi.
Bằng không, nhất định sẽ vô cùng thảm.
Nhưng dù cho như thế, đập vào trán, tôi cũng đau tới mức rơi nước mắt.
Lúc đó, có một chàng trai dung mạo thanh tú đi tới, tôi ôm chán, ngẩng đầu nhìn anh ta, đã "tên đầu xỏ" này đang chống nạnh, trên mặt nở nụ cười xấu xa.
"Thật ngại quá! Anh không cố ý!"
Anh ta nói một câu không tính là lời xin lỗi chân thành!
**********
Gặp gỡ Tô Kỳ, là một chuyện ngoài ý muốn của tôi!
Khi đó, con gái khi thích ai đó, cũng không có giống như bây giờ, đặt cho họ quá nhiều biệt hiệu kỳ quái!
"Tiểu thịt tươi", "Người chồng quốc dân!"... đều không có.
Con gái chỉ đơn giản là ca ngợi người
mình thích mà thôi, mà đối tượng được ca ngợi nhiều nhất chỉ có hai người, một là Đông Vũ, người còn lại chính là Tô Kỳ.
Anh ta có một khuôn mặt sạch sẽ, không nhiễm chút tạp chất nào, da thịt trắng nõn, chính vì điểm này đã khiến khuôn mặt anh ta tăng thêm không ít vẻ anh tuấn.
Đáng tiếc tôi lại không giống những cô gái khác, bằng không, khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đó, nhất định sẽ bị hút mất hồn rồi.
Tôi thấy anh ta xin lỗi không thành tâm, tức giận đứng dậy, cầm cặp sách muốn rời đi.
Anh ta lập tức kéo tôi lại, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.
"Em bị thương rồi, để anh dẫn em tới phòng y tế!"
"Không cần!"
"Thật?"
Anh ta đi vòng tới trước mặt tôi, nhìn chán tôi rồi nhíu mày.
"Đã trầy da rồi, nếu không xử lý tốt, rất dễ để lại sẹo!"
Tôi nghe lời này của anh ta, có chút hoảng sợ, cũng không đoán ra rắp tâm trong lời này của anh ta, liền khó chịu nói: "Xử lý vết thương cũng đừng lâu quá! Tôi còn đang đợi người!"
Anh ta nhìn tôi rồi cười thỏa hiệp, lộ ra cặp răng trắng như tuyết.
"Không lâu!"
Anh ta xoay người, ném quả bóng rổ về sân, lên tiếng chào rồi dẫn tôi tới phòng y tế.
Trong phòng y tế, tôi có chút co quắp ngồi trên giường, y tá không có ở đây, anh ta liền đi tìm hòm thuốc, rồi quay lại xử lý vết thương cho tôi.
Tôi lúc này mới chính thức quan sát kỹ anh ta.