"Anh không nghe hết lời em nói sao?"
Nếu đã mặt đối mặt nói ra, cô ta dứt khoát lấy hết dũng khí: "Đông Vũ, em vừa chuyển đến học được một năm, lần đầu tiên nhìn thấy anh là lúc tổ chức nghi thức khai giảng, em đã lặng lẽ thích anh! Chocolate là do em đưa, thiệp chúc mừng cũng là em đưa, em không có dũng khí nói với anh, em cũng biết là em tưởng bở, sẽ khiến anh phiền phức, nhưng mà... Đó đều là tâm ý của em, anh nhất định phải từ chối sao?"
Đông Vũ là người rất nhẹ dạ, chí ít, mỗi lần tôi gặp rắc rối, lúc anh giận tôi, tôi sẽ lừa gạt anh, thỉnh cầu anh tha thứ, nếu còn giận, cũng rất nhanh sẽ tan thành mây khói.
Nhưng mà cũng là lần đầu tiên tôi phát hiện, hóa ra Đông Vũ không hề nhẹ dạ.
Cho dù dáng vẻ của nữ sinh kia như sắp khóc, trên mặt của anh vẫn lạnh như băng: "Đừng khóc, cũng không nên cảm thấy oan ức, tôi biết cô thích tôi, nhưng tôi không có nghĩa vụ đáp lại cô."
Có lẽ nữ sinh kia không nghĩ tới anh lại tàn nhẫn nói thẳng ra như vậy, bây giờ còn có những người khác ở đây, cô ta chợt cảm thấy xấu hổ, ngay cả sô cô la cũng quên lấy đi, xoay người lao ra khỏi phòng học.
Mấy nam sinh lúc này mới tỉnh lại, tiến lên phía trước trêu chọc: "Đông Vũ, cậu cần gì làm tổn thương trái tim người ta như thế?"
"Đúng vậy, mắt cô gái kia đã sưng lên!"
Đông Vũ lườm bọn họ, lạnh nhạt nói: "Nếu như không thể đáp lại cô ta, thì không nên cho cô ta một tia hi vọng nào cả."
Tôi nghe thấy câu này, nhịp tim không khỏi rối loạn.
Trên đường về nhà, anh cưỡi xe, tôi ôm hông của anh, bỗng nhiên tò mò hỏi: "Đông Vũ, có phải anh thường xuyên nhận được thư tình không?"
"Không có."
"Em nhớ lúc học tiểu học, có rất nhiều nữ hài yêu thích anh."
Tôi ôm chặt anh, có chút bất an nói: "Sau này, anh sẽ yêu thích cô gái khác sao?"
Vừa dứt lời, dường như tôi nhận ra được sống lưng anh cứng ngắc một thoáng.
Sau đó, tôi nghe
anh nặng nề hỏi lại: "Em có người mình thích sao?"
"Không có!"
Tôi lập tức nói."Trừ anh ra, ai em cũng không thích."
"Đây chỉ là hiện tại."
Đông Vũ cười: "Chờ em lớn rồi, sẽ có người con trai mình thích, quen biết, hiểu nhau, yêu nhau, gần nhau, sau đó chính là cả đời."
"Điều không phải!"
Tôi khinh thường nói: "Em thích Đông Vũ nhất, không muốn yêu thích những người khác đâu!"
Nói tới chỗ này, tựa hồ anh cũng có chút lảng tránh đề tài này.
"Buổi tối muốn ăn cái gì?"
Tôi thấy anh nhảy qua đề tài này, cũng không cố chấp, lập tức chuyển đề tài câu chuyện theo hướng khác.
Nhưng mà, lời của anh vẫn làm cho tôi có chút bất an.
... Sau này, anh sẽ thích cô gái khác?
Từ quen biết, hiểu nhau, đến yêu nhau, gần nhau, sau đó là cùng nhau cả đời sao?
Vậy... Còn tôi?
Đến lúc ấy, vị trí của tôi sẽ ở đâu đây?
Buổi tối ngày hôm ấy, anh ngủ, tôi mò vào phòng của anh, ngồi ở bên giường, nhìn vẻ mặt lúc anh ngủ.
Từ nhỏ đến lớn, người thân cận cùng anh nhất, chỉ có tôi.
Có trời mới biết, địa vị đặc thù này, khiến cho bao nhiêu người ước ao không kịp.
Nhưng vừa nghĩ tới có một ngày, vị trí như vậy, sẽ có một cô gái khác thay thế, tôi liền cảm thấy không cam tâm.
Tôi nằm xuống bên cạnh anh, lúc ôm lấy anh, trong đầu nhảy ra một ý nghĩ lớn mật —— tôi có thể yêu thích anh sao?
Ý niệm này một khi xuất hiện, gần như cả người tôi đều căng thẳng lên.
Từ yêu thích này, quá quen thuộc.
Nhưng mà chữ yêu, lại có chút xa lạ.
Tôi yêu thích anh, nhưng tôi không biết, đây là không phải yêu.