Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Quả Trám (37)


trước sau

Tôi thường xuyên ở bên đường đọc tạp chí về những chuyện đáng sợ, giờ phút này, những nội dung đáng sợ lập tức tuôn vào trong đầu tôi, tôi lại càng khẩn trương lo lắng.

Anh nhận thấy được hơi thở của tôi dồn dập, không khỏi nở nụ cười.

“Em sợ tối như vậy sao?”

“Đông Vũ, anh có tin trên thế giới này có quỷ hay không?”

Tôi vừa mới hỏi xong, lại bị tưởng tượng trong đầu mình dọa cho giật mình, trước mắt giống như hiện lên mặt quỷ trắng bệch, sợ tới mức càng không dám nói thêm một chữ!

Đông Vũ cười, “Nếu anh nói với em, anh tin trên thế giới này có quỷ, em có thể càng sợ hãi hơn không?”

Tôi nghe xong, thiếu chút nữa kêu lên sợ hãi, “Anh đừng dọa người khác!”

“Rõ ràng là em tự dọa mình!”

Đông Vũ nói xong, giày vò đầu tôi một phen, “Được rồi, đừng dọa mình nữa, nếu thực sự có quỷ… Anh nhất định bỏ lại em chạy trước.”

Tôi càng luống cuống, khóc không ra nước mắt, “Đừng nói đến chuyện này nữa! Dừng lại dừng lại!”

Anh bị tôi đùa nở nụ cười, không nói nữa.

Chúng tôi đi đến gần phòng âm nhạc, Đông Vũ đến sát gần cửa sổ, cẩn thận kéo cửa sổ thành khe nhỏ, đẩy bức màn ra, tìm tòi bên trong một phen, ánh trăng chiếu vào phòng âm nhạc, trong sáng mỹ lệ.

Anh cẩn thận ngắm nhìn bốn phía xung quanh, vẻ mặt đề phòng, tôi cảnh giác dựa sát vào người anh, không hề chớp mắt nhìn một góc hành lang, cảm giác một giây sau, giống như sẽ có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện!

Tôi càng đem thân thể lui thành đống nho nhỏ, cẩn thận kéo ống tay áo của anh, “Anh, anh chắc chắn không thành vấn đề sao?”

“Ừ! Giáo viên kiểm tra tòa nhà này đã về ký túc xá nghỉ ngơi, tòa nhà âm nhạc không có ai.”

Đông Vũ nhỏ giọng nói. Ngay sau đó, anh ra hiệu bằng mắt với tôi, “Em ở ngoài cửa đợi anh một lát, được không? Anh đi vào trong, mở cửa cho em.”

“Đừng đi mà…”

Tôi níu chặt ống tay áo anh, “Chẳng lẽ anh muốn
em một mình ở ngoài cửa sao?”

“… Nhìn không ra lá gan của em lại nhỏ như vậy, sao thế, sợ có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện xơi em sao?”

“A - -”

Tôi sợ hãi kêu lên một tiếng, Đông Vũ vội vàng bịt kín miệng tôi, dùng ngón tay để bên môi, “Ngu ngốc! Em muốn dẫn bảo vệ đến đây sao?”

“Ai bảo anh làm em sợ!”

Đông Vũ dở khóc dở cười nói, “Em đừng sợ, được không? Đợi một lát, động tác của anh rất nhanh.”

“Vậy được rồi…”

Tôi thỏa hiệp, ngoan ngoãn gật gật đầu, “Anh cẩn thận đó…”

Đông Vũ nắm lấy bệ cửa sổ, vươn người nhảy lên, nhảy lên cửa sổ, tay mạnh mẽ mở cửa phòng.

Tôi lo sợ bất an đi tới cửa, vì khẩn trương mà tim đập rất nhanh, cửa phòng mở ra từ bên trong, mới vừa mở ra một khe hở nhỏ, tôi vội vàng chen vào, mãi đến khi trông thấy tươi cười như ánh mặt trời của anh, trái tim của tôi mới dần dần khôi phục bình tĩnh.

Đông Vũ khóa chặt cửa, xoay người, tôi nhảy nhót ôm vai anh, hoan hô nói, “Anh giỏi quá!”

“Xuỵt!”

Anh sợ tôi ầm ĩ gây ra tiếng động quá lớn, vươn ngón tay ấn vào trán tôi, “Giọng của em nhỏ xuống một chút!”

“Ừm, đau quá…”

Tôi sờ trán, không vui trợn mắt nhìn anh.

Anh với tôi trao đổi bằng ánh mắt, lập tức nghiêm túc kéo toàn bộ bức màn trong phòng học, lúc này mới bật đèn lên.

Ánh sáng ấm áp chiếu xuống, rơi vào một cái đàn piano ba chân Yamaha tao nhã.

“Oa! Đàn piano thật đẹp!”

Tôi che miệng lại, trong lòng tán thưởng, kinh diễm vây quanh đàn piano đánh giá vài lần.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện