Trên người anh, có một mùi thơm mát, không phải mùi nước hoa, mà mùi thơm thoang thoảng của bột giặt.
Trong lúc môi tôi dán lên đôi môi anh, trong đầu tôi đều là một mảnh trống rỗng, chỉ biết là, cố chấp ôm lấy bờ vai anh, nụ hôn không ngừng sâu hơn, hôn anh, quyến luyến hơi thở trên môi anh.
Tôi vốn cho rằng anh sẽ giãy dụa phản kháng, sau đó đẩy mạnh tôi ra, phá vỡ cục diện không khống chế được.
Nhưng mà, anh không làm như vậy.
Tôi nhìn thấy anh mờ mịt mở to mắt, chân tình phức tạp lóe ngang lóe dọc rồi biến mất. Ngay sau đó, anh nhắm hai mắt lại theo bản năng, đầu vai run rẩy.
Tôi lại càng khẩn trương, lông mi rung động, khóe mắt chua xót, hình như có nước mắt chảy xuống.
Có lẽ anh cũng cảm nhận được tuyệt vọng của tôi, cuối cùng không nhịn được vươn tay ra, ý đồ ôm lấy tôi.
Tôi khát vọng anh.
Anh thì sao, cũng khát vọng tôi sao?
Nhưng một giây sau, anh sửng sốt, dùng lực đẩy tôi ra, tôi bất ngờ không phòng ngự, thân thể vừa nghiêng, ngã xuống đàn piano.
Khuỷu tay dè lên phím đàn đen trắng, phát ra hợp âm không hài hoa, cực kỳ chói tai.
Tôi nâng mắt, thấy anh xoay người, dưới ánh trăng, sắc mặt có chút tái nhợt, cảm thấy hoang đường và chấn động.
Tôi chưa thấy bộ dạng này của anh bao giờ, có chút xấu hổ, nhếch khóe môi, run run nói, “Anh… Anh… Vì sao anh lại đẩy em ra?”
Đôi mắt anh thất thần lau môi, nơi đó, vẫn dính dư vị ấm áp của tôi như lúc ban đầu.
Đông Vũ xoay mạnh người, chất vấn tôi, “Hoang đường! Doãn Hạ Thuần, em có biết em đang làm cái gì không?”
“Hoang đường chỗ nào? Hoang đường chỗ nào hả?”
Yết hầu của tôi lập tức bị tắc nghẹn, đứng dậy từ trên ghế piano, đi đến sau lưng anh, vươn tay cẩn thận lôi kéo góc áo anh, giống như trước đây làm sai chuyện gì, chột dạ cầu xin anh tha thứ.
“Anh, em không thể hôn anh sao.”
“Em không thể!”
Đông Vũ có chút không khống
chế được hất tay tôi ra, đi đến cửa sổ, trầm giọng nói, “Anh cũng không thể…”
“Vì sao lại không thể?”
Tôi rơi nước mắt, ấm ức nói, “Em thích anh, anh thích em, như vậy không đủ rồi sao?”
Một câu cuối cùng, tôi khàn cả giọng, hầu như là gào thét.
Anh đột nhiên xoay người, đi đến trước mặt tôi, nắm chặt bờ vai tôi, đôi mắt phủ kín tơ máu, giống như phát cuồng vậy, “Em là em gái anh, anh là anh trai em, em thật sự không hiểu sao? Chúng ta không có khả năng! Em thật sự không hiểu chuyện này sao?”
“Vì sao?”
Tôi không hiểu chuyện, cố chấp truy hỏi, “Em không có anh không được.”
“Trong cơ thể của chúng ta chảy cùng một dòng máu. Chúng ta là anh em, nếu thật sự ở bên nhau, là **! Em hiểu không?”
Anh nhìn chằm chằm tôi, giống như muốn đánh thức tôi.
Tôi đột nhiên nở nụ cười, trong lòng buồn bã, đột nhiên vươn tay, cầm cổ tay anh, đem tay của tôi và cổ tay anh chồng lên nhau, chất vấn anh, “Là vì nguyên nhân này sao?”
“…”
Hai mắt tôi đẫm lệ thống khổ trừng mắt nhìn anh, hèn mọn nói, “Nếu là nguyên nhân này mà nói, em lấy dao rạch nó ra, để cho máu trong cơ thể em chảy khô, như vậy, có phải có thể rồi không…?”
“Câm miệng!”
Đông Vũ quá sợ hãi, che kín đôi môi tôi, “Em đang uy hiếp anh có phải không?”
Tôi thấy trên mặt anh là đau lòng không che dấu được, lập tức hoàn toàn tan vỡ, nhào vào trong lòng anh, bất lực khóc lớn.
Tôi đâu dám uy hiếp anh.
Đây thật sự là cách nghĩ chân thực nhất của tôi.