Tôi lập tức đứng dậy, thấy ở dưới đài, Đông Vũ đột nhiên đi lên sân khấu, đi đến chỗ của tôi, trong tiếng vỗ tay và ủng hộ, ôm chặt lấy tôi vào lòng.
Khi đó, tôi cảm thấy, hội trường nhiều người như vậy, tiếng vỗ tay mạnh như vậy, cũng không bằng cái ôm ấm áp của anh.
Sau khi hội diễn chấm dứt, tôi đang chuẩn bị thu dọn đồ cùng Đông Vũ về nhà, Đông Vũ và Tô Kỳ ở cửa trường học đợi tôi, tôi nghĩ, có lẽ ngày kỷ niệm thành lập trường này, là cơ hội tốt nhất hòa giải giữa tôi và Đông Vũ.
Tôi vừa đi tới cửa, lại thấy Tô Kỳ vẫy vẫy tay với tôi, tôi cười đi qua, lại thấy mấy bạn học đi tới, bọn họ nhìn thấy tôi, hưng phấn gọi tôi lại.
“Hạ Thuần! Người vừa ôm cậu trên sân khấu, là bạn trai cậu sao?”
Tôi ngẩn người, nhìn theo ánh mắt bọn họ nhìn về phía Đông Vũ, lại nghe bọn họ kích động xì xào bàn tán, “Rất đẹp trai nha! Hạ Thuần, bạn trai cậu tên là gì thế?”
“Anh ấy…”
Tô Kỳ nghe được bọn họ nghị luận, lập tức đi tới, ngữ khí không vui nói, “Hình như mọi người hiểu lầm chuyện gì đó rồi? Cậu ấy là Doãn Đông Vũ, không phải bạn trai của Doãn Hạ Thuần, bọn họ là anh em, nhìn không ra sao?”
“A…”
“Phi phi phi! Hại tớ còn tưởng rằng là bạn trai của Doãn Hạ Thuần, hóa ra là anh em!”
“Ha ha! Hạ Thuần, cậu bỏ qua cho…!”
Đông Vũ nghe xong, mặt không chút thay đổi quay mặt qua chỗ khác.
Tôi nghe xong trong lòng có tư vị không phải, tôi không biết, Đông Vũ nghĩ như thế nào, nhưng mà trên đường về nhà, Tô Kỳ chuyện trò vui vẻ, anh lại đi một bên, không nói một câu.
Mãi đến khi về nhà, anh cũng không có nói với tôi quá nhiều, mà là về phòng, khóa cửa lại.
Tôi mờ mịt đứng ngoài cửa phòng anh thật lâu, lúc này mới thất hồn lạc phách đi về phòng mình.
Tôi vốn chờ mong, thời gian trôi qua, quan hệ giữa hai chúng tôi có thể dịu đi.
Nhưng mà thời gian không làm
thay đổi ít nhiều mối quan hệ căng thẳng giữa hai chúng tôi, mà mang đến một cô gái xa lạ.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái đó, là sinh nhật mười sáu tuổi của Đông Vũ.
Một năm nghỉ đông đó, thời tiết lạnh hơn, lạnh đến mức có thể đông cứng trái tim một người đang đập.
Lúc đó, sinh nhật sẽ đặt một bàn cơm, mời mấy bạn bè thân thiết và bạn học, sau khi cơm nước xong thì đi KTV, cha mẹ phần lớn ở ngày đó có vẻ dung túng, bởi vậy có thể ầm ĩ đến khuya mới về nhà.
Sinh nhật của Đông Vũ cho đến bây giờ đều ở trong nhà, vì anh không thích quá nhiều người, môi trường quá náo nhiệt ầm ĩ.
Đông Vũ nói, sinh nhật muốn ở nhà ăn lẩu.
Sáng sớm, tôi liền hưng phấn từ trên giường tỉnh dậy, ở trên bàn học tìm con heo nhỏ đựng tiền lẻ, đập vỡ nó ra lấy tiền lẻ bên trong, trong đó còn hai tờ tiền giấy mười đồng.
Tôi thầm nghĩ, giữ lại một năm tiền tiêu vặt, hiện giờ rốt cuộc cũng có đất dụng võ!
Sinh nhật trước của Đông Vũ, tôi không nhớ rõ mình đã tặng quà gì, ở trong mắt tôi, sinh nhật chỉ cần người một nhà ở cùng một chỗ, thì cực kỳ có ý nghĩa.
Nhưng mà học trung học, khái niệm đối với quà sinh nhật, cung dần dần rõ ràng.
Sau khi ăn cơm trưa xong, tôi ôm một túi tiền lẻ, chạy đến cửa hàng bánh ngọt, đặt một cái bánh ngọt mười cm, còn dặn dò mãi, nhất định phải viết “Chúc Đông Vũ sinh nhật vui vẻ”!
Tôi không vội vàng rời khỏi cửa hàng, đơi khoảng một buổi trưa, bánh ngọt làm xong, tôi đếm số nến, liền mang bánh ngọt trở về nhà.
Ở cửa, tôi nhìn thấy Đông Vũ - - và một cô gái xa lạ.