Khi tình yêu rơi vào ranh giới nguy hiểm
Có phải là sẽ mang vô vàn những vết thương hay không?
Có phải là sẽ đau khổ không nói nên lời hay không?
Tôi rất muốn yêu cô ấy
Nhưng đôi mắt hiện rõ lời dối gian
Che dấu có phải là sẽ dễ dàng hơn không?
Để tránh tình cảm trở nên phức tạp
Tôi rất muốn yêu cô ấy
Nhưng lý trí đang giằng xé trong tôi
Rút lui có thể giải thoát được không?
Ai có thể cho tôi một câu trả lời chân thật?
Ô
Tình yêu dạy chúng ta đều đã không bỏ xuống được…”
- - Tình yêu dạy chúng ta đều đã không bỏ xuống được.
Tôi yên lặng uống bia, nhưng rõ ràng uống bia vào trong miệng, giống như chạy vào trong mắt, tầm mắt dần trở nên mơ hồ mông lung, sắp thấy không rõ.
Tôi vội vàng dụi dụi mắt, uống một lon lại một lon.
Tô Kỳ hơi tức giận, đoạt lấy lon bia trong tay tôi, ngữ chưa tức giận chưa nghe thấy bao giờ, nói với tôi, “Em không thể uống nữa!”
Tôi nói, “Em còn muốn uống!”
Tôi khổ sở, trái tim giống như bị đâm, nuốt không trôi, phun không ra!
Tôi ảo tưởng, uống bia, có thể dễ chịu hơn một chút hay không.
Dù chỉ một buổi tối, cũng có thể ít đi một buổi tối tôi bị dày vò.
Rốt cuộc tôi cũng hiểu rõ, vì sao có một số người lúc đau lòng lại thích uống rượu, không phải là kỳ lạ, mà là, rốt cuộc cũng có thể che dấu đau khổ, có thể mất đi cảm giác, tuy ngày mai, những đau đớn này, sẽ trở nên rõ ràng lại, nhưng ít nhất, ít đi dù chỉ vài giây dày vò, đều dễ chịu một chút.
Có lẽ thật sự uống quá nhiều, tôi cảm thấy trong bụng có chút cuồn cuộn, chạy tới toilet, đỡ bồn cầu, nôn khan một phen, lại không nôn ra được cái gì.
Tô Kỳ cầm trà xanh đi tới, vặn nắp chai đưa cho tôi, bất đắc dĩ nói, “Đừng uống nữa, uống tiếp sẽ say mất! Say, tuyệt đối sẽ không dễ chịu!”
Tôi nhận lấy trà xanh, uống hơn nửa chai, thân thể hơi lay động một chút, thần chí dần dần thanh tỉnh.
Nâng mắt nhìn về phía anh ta, có lẽ anh ta thấy tơ máu trong mắt tôi, cùng mí mắt sưng đỏ, kinh ngạc một
phen.
“Hạ Thuần, hôm nay em cực kỳ không bình thường…”
Tôi đột nhiên dùng lực ôm lấy anh ta.
Đầu óc trong nháy mắt, hiện lên cách nghĩ cực kỳ điên cuồng!
Bởi vì tôi chủ động ôm, thân thể Tô Kỳ lập tức trở nên vô cùng cứng ngắc, anh ta nhìn tôi sững sờ, chắc là không nhận rõ, ôm như vậy, là do mất khống chế vì say, hay là vì tình cảm.
Nhưng mà một giây sau, tôi làm ra một chuyện càng điên cuồng hơn.
Tôi nâng mặt anh ta, nhẹ nhàng hôn lên môi anh ta.
Rời khỏi môi anh ta, tôi nhìn anh ta, thấy vẻ mặt anh ta vẫn giật mình như cũ, tôi cười gượng, nhàn nhạt nói, “Tô Kỳ, không phải anh thích em sao?”
“Ừ…”
Tô Kỳ gật gật đầu, “Anh thích em lâu như vậy, em còn nghi ngờ sao?”
“Chúng ta hẹn hò đi, thế nào?”
Tôi vừa dứt lời, vẻ mặt Tô Kỳ chắc là sững sờ năm giây, sau đó lập tức hiện lên tươi cười vui mừng.
“Rốt cuộc em cũng đồng ý hẹn hò với anh rồi sao?”
Anh ta nhìn tôi chăm chú, “Hạ Thuần, em sẽ không nói đùa chứ? Hay là uống bia vào, lúc này nói nhảm! Có thể đợi đến ngày mai, em lại hối hận hay không?”
“Sẽ không, em đồng ý với anh, hẹn hò với anh!”
Tô Kỳ cười rực rỡ, ôm chặt lấy tôi, lập tức dán vào lỗ tai tôi, nhẹ nhàng hỏi, “Bé ngốc, có phải em cũng thích anh rồi không?”
Tôi bình tĩnh nói, “Không có… Em không thích anh.”
Tô Kỳ nghe vậy sửng sốt, nhìn về phía tôi lần nữa, trên khuôn mặt tuấn tú lại có chút không hiểu.
“Nếu em không thích anh, vì sao lại muốn hẹn hò với anh?”