Anh ta dường như bị sự run rẩy của tôi làm kinh động, mở to mắt, và ngồi dậy, cánh tay đưa lên xoa xoa mái tóc, quay đầu nhìn tôi.
“Cô dậy lúc nào vậy?”
Tôi không nói lời nào, cũng không dám nhìn vào anh ta, cố gắng ôm lấy tia hy vọng cuối cùng.
Anh ta đột nhiên vươn tay chạm vào mặt tôi, đầu ngón tay vuốt ve một chút, sau đó nhếch môi cười.
“Sao lại khóc?”
Anh ta chùi ngỏn trỏ ướt át vào chăn, xoay người xuống giường, tiện tay nhặt quần áo dưới đất, thuận miệng lẩm bẩm một câu, “Tối qua cũng lao lực quá rồi! Ha ha!”
Cách nói chuyện cà lơ cà phất, như là người chiến thắng, vô cùng kiêu ngạo.
Mấy tiếng trước, anh ta công đoạt được một tòa thành trì, đâu thể nào không mãn nguyện được.
“Dậy rồi thì mặc quần áo vào đi?”
Anh ta ném quần áo về phía tôi, thấy tôi thẩn thờ như cũ thì cười cười, “Cô còn định ngồi ngẩn ra như vậy đến lúc nào?”
Trong giọng nói chứa đầy sự dửng dưng.
Dường như những thứ vô cùng quan trọng đối với tôi, trong mắt anh ta lại chẳng là cái gì cả.
Tôi nhìn về phía anh ta, ngây ngốc cười, sau đó lại hỏi, “Trời đã sáng rồi sao?”
Anh ta có chút khó hiểu, ngay sau đó đi đến cửa sổ, mở bức màn ra nhìn thoáng ra ngoài, “A” một tiếng. “Sáng rồi!”
Giây tiếp theo, anh ta kéo tấm màn ra, mở rộng ra hết cỡ.
Tôi vô cùng tuyệt vọng, tôi muốn ánh mặt trời xua đi sự u tối trong lòng tôi, nhưng tôi chợt phát hiện ra, mặc dù đắm mình trong ánh sáng ấm áp đó, thế nhưng trái tim lại vô cùng lạnh lẽo, hoàn toàn không có một chút ấm áp nào.
Tôi bước xuống giường, nhặt lấy quần áo, ôm vào trong ngực, đi đến buồng vệ sinh.
Nhưng mới vừa đi được một bước, chỗ nào đó vô cùng đau đớn như bị xé rách, cảm giác đau đớn không thể tả.
Có cái gì đó âm ấm chảy xuống đùi.
Anh ta giữ chặt tôi, biểu tình rốt cuộc cũng có chút khẩn trương.
“Cô đừng có ngốc nghếch như vậy?”
Tôi nhìn anh ta, lắc lắc đầu.
Anh ta nhìn thoáng qua mặt của tôi, tầm mắt lại nhìn thoáng qua cơ thể của tôi, lập tức chú ý tới thân dưới của tôi.
Tôi rốt cuộc
cũng cảm thấy xấu hổ, cũng ở chân, anh ta giơ tay ra.
“Sao cô vẫn còn chảy máu như vậy?”
Anh đột nhiên cười, “Làm sao mà cô lại chảy nhiều máu như vậy?”
……
“Chỗ đó chắc không phải bị thương rồi chứ? Tối qua tôi không vào được, hơn nữa cô lại lộn xộn như vậy, cho nên tôi dùng sức một chút, không phải là bị xé rách rồi chứ?…… hay là tôi đưa cô đi bệnh viện cầm máu?”
……
“Tôi cũng không phải là mới làm chuyện này lần đầu. Nhưng chảy nhiều máu như vậy tôi chỉ mới thấy lần này thôi.”
Khóe môi của tôi hung hăng run rẩy một chút, siết chặt lấy quần áo.
“Cô đi tắm rửa trước đi? Tắm rửa sạch sẽ rồi mặc quần áo vào đi.”
Anh ta ra lệnh cho tôi, tôi cũng không kháng cự đi vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, tôi đứng thẳng người, một thứ gì đó sền sệt chảy xuống dưới.
Lúc này khi đứng dưới vòi hoa sen, nước mắt của tôi đã không thể khống chế được nữa mà liên tục tràn ra.
Lúc ra khỏi khách sạn đã là giữa trưa.
Trước khi đi, anh ta có nói cho tôi biết tên của anh ta.
“Phương Lương.”
Tôi cầm lấy tiền xe mà anh ta đưa cho, gọi taxi đến thẳng nhà Hàn Tiêu.
Tôi không có dũng khí để đến trường học, một buổi sáng không đi học,bộ dạng của tôi như thế này mà đến trường học, nhất định sẽ gây ra những chuyện ồn ào không đáng có.
Tôi càng không dám về nhà, tối hôm qua trắng đêm không về, cha, mẹ và Đông Vũ nhất định sẽ không buông tha cho tôi mà tra hỏi rõ ràng.
Tới nhà Hàn Tiêu, tôi ngồi xuống một bậc thang, yên lặng mà chờ.