Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Quả Trám 61


trước sau

Tô Kỳ ôm tôi, không biết phải làm thế nào mà nói từng tiếng xin lỗi.

“Anh sẽ không bao giờ bỏ em!”

Tôi càng khóc lớn hơn, nếu thời gian thật sự có thể quay trở lại, thì sẽ tốt biết bao nhiêu?

Chỉ là trên thế giới không có thuốc hối hận, càng không có cỗ máy thời gian.

Tôi không thể quay về, lại càng không thể làm lại mọi thứ.

Nhưng tôi cũng không trách Tô Kỳ.

Bởi vì, đó là do tôi tự làm tự chịu thôi.

Có lẽ do tôi từ trong xương cốt đã vô cùng cứng đầu, và dù tôi biết trước là mình thích một người không thể thích, nhưng tôi vẫn rất nóng lòng muốn thử, cuối cùng lại làm cho chính mình mình đầy thương tích.

Trong việc này, Tô kỳ cũng là người bị hại, tôi có cái gì tư cách trách cứ.

Buổi tối, anh mang tôi về nhà, trước đây anh ấy chỉ đưa tôi tới dưới nhà, nhưng lúc này đây, tôi lo bồi hồi đứng đó, lo lắng nhìn vào cửa nhà, nghênh đón nhất định là một hồi bão tố.

Tô kỳ thấy tôi do dự không dám lên lầu, anh bỗng nhiên bước đến nắm tay tôi, nói, “Không phải sợ, có anh ở đây.”

Tôi nghe xong, đứng ngẩn ra ở đó.

Những lời này, Đông Vũ từng nói với tôi rất nhiều lần.

Nhưng vào lúc tôi tuyệt vọng nhất, anh ấy lại không ở bên cạnh tôi.

Tôi không biết trong lời nói của Tô Kỳ độ tin cậy đáng bao nhiêu?

Chính bởi vì vẫn còn nhỏ, nên đôi lúc nói ra những hứa hẹn như vậy cũng là chuyện bình thường.

Lúc đầu khi nói ra lời hứa đó, thì chính là thật tâm mà nói ra, nhưng cho dù có là như thế thì cũng chưa chắc có thể thực hiện được lời hứa đó.

Cũng từ lúc bắt đầu tôi đã không mấy tin tưởng nên đã rất thận trọng.

Tô Kỳ nắm lấy tay của tôi, một trước một sau bước lên cầu thang, gõ cửa.

Người mở cửa chính là mẹ tôi, bà vừa nhìn thấy tôi đã lập tức vươn ty ra nắm lấy cổ áo của tôi, lôi tôi vào trong nhà, Tô Kỳ thấy thế, sợ tới mức vọt tới, kéo tôi lại từ tay bà ấy, che ở trước mặt tôi, nói, “Dì bình tĩnh một chút!”

“Cậu là ai!?” Mẹ tôi nhìn thấy anh ấy lại càng tức giận.

Cha của tôi từ thư phòng đi ra, vừa nhìn thấy tôi, sắc
mặt cũng có chút không đúng, lo lắng, đau lòng, tức giận, lẫn lộn với nhau.

Đông Vũ ở phòng khách, nhìn thấy tôi, lại bỗng nhiên đứng dậy, đi vào thư phòng.

Trái tim tôi lập tức hung hăng mà rơi xuống.

Tô Kỳ quay đầu nhìn thoáng qua tôi, lại nhìn thoáng qua mẹ tôi, hạ giọng nói, “Cháu tên là Tô Kỳ, là…… Là bạn trai của Hạ Thuần.”

“Cái gì!? Bạn trai!?”

Mẹ của tôi dường như không thể tiếp thu được chuyện này, tức giận nói. “Cậu nói đùa cái gì vậy?! Hạ Thuần vẫn còn là học sinh trung học cơ sở!? Bắt đầu từ lúc nào!?”

“Tụi cháu đã…… quen nhau được một năm.”

Tô Kỳ hít vào một ngụm khí lạnh nói, “Thực xin lỗi. Nhưng mà, cháu thực sự rất thích Hạ Thuần! Nếu có thể, chờ đến khi Hạ Thuần thi đậu đại học, cháu muốn cùng cô ấy kết hôn!”

Kết hôn?

Đùa cái gì vậy.

Tôi bỗng nhiên thấy tay mình nóng lên, lập tức rụt trở về, tức giận mà nói, “Tô Kỳ, anh không cần nói bậy, chúng ta đã chia tay rồi.”

Tôi lại nghĩ đến tối hôm đó, lại càng thấy xấu hổ hơn, sau khi sự việc kia xảy ra toàn bộ cuộc đời tôi đều thay đổi, ngay cả quan hệ giữa tôi và Tô Kỳ cũng có những thay đổi.

Tôi càng không dám hy vọng xa vời, sau này cùng anh kết hôn càng là một chuyện đáng cười.

Có lẽ từ “Chia tay” càng khiến mẹ tôi thấy vô lý bà vô cùng giận dữ, “Doãn Hạ Thuần! Con nghĩ rằng con lớn lắm rồi sao!? Yêu đương, chia tay?! Con còn nhớ đến sách vở, còn muốn thi vào trường trung học không!?”

Tôi không nói một tiếng nào.

Tô Kỳ nén giận, trầm giọng nói, “Dì yên tâm, chuyện này nhất định sẽ không làm ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển sinh của cô ấy! Cháu thề!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện