Mộ Uyển Nhu làm ra bộ dạng xấu hổ ngượng ngùng, nhẹ nhàng vươn tay cởi cúc áo của chiếc váy đang mặc, từ từ tiến về phía anh.
Theo từng bước chân của cô ta, váy áo chậm rãi rơi xuống, lộ ra làn da trắng muốt không có gì che chắn.
Mộ Nhã Triết con ngươi co rút lại, sâu trong ánh mắt thấp thoáng hiện lên lửa giận bị đè nén, tái mặt.
"Triết, đêm nay, em đem chính mình dâng hiến cho anh. Anh chiều em đi, có được hay không?"
Cô gái đứng trước mặt anh, cánh tay chậm chạp nắm hờ bên hông anh, đôi môi mềm mại đặt hờ lên lồng ngực anh.
Cố gắng, lấy nhu hòa xoa dịu trái tim băng giá của Mộ Nhã Triết.
Trong lòng cô ta rất mong đợi động tác tiếp theo của người đàn ông này.
Trên đỉnh đầu bỗng truyền đến giọng nói lạnh lẽ.
"Mặc vào."
"... Sao?" Cô giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt như nước nhìn anh.
"Mặc vào, sau đó cút!"
Thanh âm lạnh lùng như hàn băng.
Mộ Uyển Nhu còn chưa kịp phản ứng, Mộ Nhã Triết đã hung hăng nắm cằm cô,
vẻ mặt chán ghét nói: "Mặc dù là cô muốn nhưng cũng phải xem tôi có muốn hay không. Khuôn cô một lời, đừng có hao tổn tâm cơ mà khoe da khoe
thịt, không cảm thấy mình rất thấp hèn sao?"
"Thấp hèn...?"
Anh đáp trả: "Sao, không đúng hả? Cô không cảm thấy bản thân cô khiến người khác chán ghét sao?"
"Em...?"
Mộ Nhã Triết mạnh mẽ đẩy cô ra: -Nếu cô muốn quyến rũ tôi, phiền cô hãy
thể hiện bản lĩnh tốt một chút. Bằng không thì chỉ làm tôi cảm thấy
khinh thường.
Mộ Uyển Nhu không hề đề phòng, bị đẩy ngã xuống đất, đau đến nhăn nhó mặt mày.
Uất ức, nhục nhã, suy sụp, mắt đỏ lên, khóc lớn: "Anh thích mẫu phụ nữ như
thế nào? Tôi có thể thay đổi! Thích dạng phụ nữ như Vân Thi Thi sao?
Than Thuần hả?"
"Cô nếu như có một chút giống cô ấy, có lẽ sẽ không khiến người khác chán ghét như vậy."
Mộ Uyển Nhu ngẩn người, nước mắt tuôn rơi không ngừng.Nhưng anh lại không hề liếc mắt, chỉ cảm thấy ghê tởm, bước lên một bước, đem áo chùm lên thân thể của cô, lạnh nhạt nói: "Cút!"
Ngoài cửa, bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Bất thình lình, cửa phòng bị gõ, ngay sau đó, truyền đến giọng nói trẻ con non nớt
của Tiểu Dịch Thần.
"Cha, con có thể vào không ạ?"
Cửa phòng cũng không có khóa, Tiểu Dịch Thần nhón chân trực tiếp đẩy cửa
bước vào, nhưng cửa vừa mới mở ra, liền trông thấy cảnh khó xem trước
mắt.
Chỉ thấy Mộ Uyển Nhu té trên đất, trên người không mặc gì
chỉ có một áo choàng hững hờ che ở trên, Mộ Nhã Triết lạnh lùng đứng bên cạnh, sắc mặt đen như đáy nồi.
"Cha..." Tiểu Dịch Thần kinh ngạc gọi, mặt đỏ lên, vội quay đi: "Con xin lỗi..."
"Qua đây." Nhìn thấy cậu bé, Mộ Nhã Triết hơi cúi xuống, gọi.
Tiểu Dịch Thần mặt nóng hừng hực, cậu còn chưa thấy cảnh phụ nữ lõa thể như vậy bao giờ cả.
Từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm chỉnh, vì vậy, cảm thấy vô cùng kiêng kỵ.
Nghe cha gọi, cậu che mắt, bước thẳng tới Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết bế bé lên, bàn tay che mắt của cậu, ánh mắt sắc bén liếc Mộ Uyển Nhu, ý muốn cô ta mau chóng rời đi.
Mộ Uyển Nhu vội mặc đồ vào, vừa thẹn vừa giận, chạy trối chết.
Cửa đóng lại, bầu không khí yên tĩnh xuống.
Tiểu Dịch Thần nhẹ nhàng đẩy cánh tay của anh ra, nghi ngờ hỏi: “Cha, sao mẹ lại không mặc đồ thế?”
"Bị nóng." Mộ Nhã Triết thản nhiên nói.
"Trời bên ngoài đang mưa, rất lạnh đó." Tiểu Dịch Thần ngập ngừng hỏi, hình
ảnh vừa rồi lực ảnh hưởng quá lớn, làm tim cậu đập mạnh liên hồi, đến
bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại.
"Bài tập làm xong rồi hả?"
"Vâng, đã làm xong rồi ạ." Tiểu Dịch Thần cười híp mắt, ôm cổ anh nói: “Đêm nay con ngủ chung với cha, có được không ạ??”
"Được!"