Hiển nhiên là mẹ đã bị tôi chọc tức rồi, bà ấy chỉ vào người tôi, vừa đánh vừa chửi: "Tại sao cô lại thấp hèn như vậy? Tại sao tôi lại sinh ra một đứa con gái không biết xấu hổ như cô vậy? Con gái nhà người ta ai cũng ngoan ngoãn, tại sao tôi lại phải gặp một người như cô chứ! Cô muốn chọc cho tôi giận chết, chọc cho cha cô tức chết có phải không?"
Đông Vũ đi tới, giữ bà ấy lại: "Mẹ! Mẹ bình tĩnh một chút, Hạ Thuần còn chưa hiểu chuyện, mẹ không nên trách nó!"
"Mẹ không trách nó thì trách ai đây?"
Mẹ đẩy anh ấy ra: "Con đứng qua một bên cho mẹ đi!"
Nói xong, bà ấy lại giữ chặt cánh tay tôi, túm tôi kéo xuống giường, tức giận níu quần áo tôi lại mà đánh: "Cô xem hôm nay tôi sẽ chỉnh đốn cô như thế nào! Đánh cô thì làm sao? Tôi không cần đứa con gái như vậy! Đánh cho chết đi! Xong hết mọi chuyện!"
Bà ấy hùng hổ đánh tôi.
Tô Kỳ nhanh chóng xông lên đằng trước bảo vệ tôi, khóc nói: "Dì, Hạ Thuần mới làm phẫu thuật xong, dì đừng đánh cô ấy! Cơ thể cô ấy không được khỏe!"
"Cậu che chở cho nó, có tin tôi đánh luôn cả hai người hay không?"
Mẹ điên cuồng la to: "Nếu tôi biết cô hư hỏng như vậy, làm tôi mất mặt như vậy, lúc mang thai cô, tôi nên phá thai mới phải! Tôi không nên giữ lại cô! Nếu mà tôi đã phá thai thì tốt rồi! Tôi không có đứa con như cô, tôi không có đứa con như cô!"
Tôi nghe vậy, cả người run rẩy, vẻ mặt vô cảm quỳ dưới đất, quỳ gối trước mặt bà ấy.
"Mẹ, con biết sai rồi, mẹ cứ đánh con đi? Đánh chết con cũng không nói một câu oán hận! Nhưng mà... Mẹ đừng mắng con có được không?"
Tôi cũng biết nhục nhã, tôi cũng biết hổ thẹn.
Tôi tình nguyện bị bà ấy đánh đập, chứ cũng không muốn phải nghe những lời nói tàn nhẫn này.
Đông Vũ nghe vậy, giống như bị tổn thương, vọt đến trước mặt bà ấy, đẩy mạnh bà ấy ra, quát to: "Mẹ,
mẹ im đi! Vừa phải thôi chứ!"
Anh ấy xoay người nhìn tôi, sự đau lòng hiện lên trong ánh mắt, xiết chặt quả đấm nói: "Nó là em của con, cũng là con gái của mẹ! Mẹ không biết mình nói như vậy là tàn nhẫn lắm sao?"
"Con..."
Mẹ hoảng hốt nhìn anh ấy, đại khái là không thể nào tin nỗi, một người luôn luôn nghe lời như Đông Vũ, cũng sẽ phản bác lại bà ấy như vậy!
Cha đứng một bên, than thở, chất vấn tôi: "Vậy con nói đi, cha của đứa bé là ai? Là ai biến con thành bộ dạng này?"
Tôi không nói lời nào.
Đông Vũ khẩn trương nhìn tôi, bỗng nhiên quỳ gối bên cạnh tôi, ôm tôi vào lòng, nói với ba: "Cha, cha đừng ép em ấy! Em ấy không muốn nói, cha cũng đừng hỏi nữa."
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ cha hỏi một chút cũng không được sao?"
Cha tức giận nói: "Nếu như nó không chịu nói ra thằng đó là ai, vậy thì nó vĩnh viễn cũng đừng bước chân về nhà nữa!"
Tô Kỳ bỗng nhiên đứng dậy: "Là cháu!"
Mẹ kinh ngạc nhìn anh ta: "Là cậu sao?"
Đông Vũ ngẩng đầu, vẻ mặt tức giận nhìn anh ta, trong ánh mắt chứa đầy tơ máu đỏ tươi: "Tô Kỳ, thật sự là cậu sao?"
"Là tớ."
Tô Kỳ gật đầu, cắn răng nói: "Cho nên, tớ sẽ phụ trách."
Đông Vũ chợt đứng dậy, "ầm" một tiếng, nên một quyền trên mặt Tô Kỳ.
"Tô Kỳ, cậu là thằng khốn!"
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Đông Vũ tức giận như vậy, giống như biến thành một con mãnh thú, đè Tô Kỳ trên giường, hết lần này tới lần khác đấm mạnh vào mặt anh ta!
Khung cảnh trở nên hỗn loạn!
Mặc dù tôi ở ngay bên cạnh, nhưng một hồi lâu mà vẫn chưa phản ứng kịp!