Tôi dụi dụi mắt giác, khép nhật kí lại, hơi chật vật giấu nhật kí vào bàn học, dọn dẹp ngay ngắn, như là có tật giật mình.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
"Cha, mẹ, con đã trở về!"
Đồng thời, một giọng nữ dịu dàng cũng theo sát sau, "Chú, dì, chúng con đã về rồi!"
"Có bàn xong hết với giáo đường chưa?"
"Dạ! Đã xong hết mọi chi tiết rồi ạ!"
Ngay sau đó giọng nữ vui mừng khôn xiết nói, "Con hạnh phúc quá! Điều con kỳ vọng nhất là, có thể cử hành hôn lễ trong giáo đường!"
Một giọng nam bình tĩnh bỗng nhiên ngắt lời cô ta, "Em ấy đâu? Em ấy về chưa?"
Tôi lờ mờ nhận ra giọng nói này, như là Đông Vũ, chỉ là khác xưa nhiều.
Lúc tôi đi, Đông Vũ còn đang đổi giọng, nên giọng nói hơi khàn khàn, đang trong lúc thay đổi...
Nhiều năm như vậy, chưa từng trò chuyện một lần, thế cho lúc giọng nam này truyền vào trong tai tôi, tôi có phần nhận không ra.
Tôi lập tức đi tới cửa, lén lút đóng cửa phòng, sau đó, khóa trái.
Cơ hồ là làm như vậy theo bản năng, như là đang trốn tránh chuyện gì.
Ngay sau đó, tôi nghe được tiếng bước chân đi tới, hơi thở của tôi cứng lại, lại khó có thể tự nhiên.
Mẹ nói, "Vừa trở về không lâu, nghỉ ngơi trong phòng đó!"
"Đông Vũ, ‘cô ấy’ mà anh nói, là em gái ra nước ngoài của anh hả?"
"..."
"Đông Vũ, sắc mặt của anh làm sao vậy?"
"Suỵt."
Giọng nam đột nhiên dịu dàng hơn, "Em tôi nhát gan, sợ người lạ, cô đừng dọa em ấy."
"..."
"Mẹ, mẹ mang theo cô ta đi phòng khách."
"Được. An Bình, đi ra phòng khách thôi con!"
"A...... A... Dạ, dì."
Tiếng bước chân hai người đi xa.
Tôi dựa lưng vào ván cửa, ngay sau đó, nghe thấy tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa.
Tiếng va chạm đặc biệt của giày da với sàn nhà, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Tôi dựa lưng vào cửa, mắt trống rỗng ngó ra ngoài cửa sổ, cách một cánh cửa, bỗng nhiên tôi cảm thấy tiếng hít thở ngoài cửa, cũng đột nhiên
năng nề hơn.
Là anh.
Tôi nhận ra hơi thở của anh.
Quả vậy, đã từng thân mật khăng khít như thế, hơi thở của anh, nhịp tim của anh, tôi nằm mơ cũng nhớ rõ.
Tôi ngơ ngẩn xoay người, tay đặt lên nắm cửa, nhưng cũng không mở khóa.
"Cốc cốc."
Anh nhẹ nhàng mà gõ cửa, cách một cánh cửa, tôi nghĩ không ra, hôm nay, anh đã thay đổi thế nào, trong đầu chỉ có thể hiện ra hình dáng ngây ngô mà tuấn mỹ của anh năm mười tám tuổi, một cái nhăn mày một nụ cười, cũng động lòng người.
Nhưng mà, tám năm đi qua, anh 26 tuổi, hẳn đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông chững chạc rồi?
Sẽ biến thành thế nào?
Tôi đang suy nghĩ, lại nghe ngoài cửa, Đông Vũ dịu dàng mở miệng: "Hạ Thuần... Chỉ có một mình anh thôi."
...
"Mở cửa được không?"
Tôi xoay người nhìn cửa, tay cầm nắm cửa bỗng nhiên run rẩy, mở miệng, tôi rất muốn gọi tên của anh, nhưng mà...
Tên của anh sao đã trở nên xa lạ như thế rồi.
Cổ họng như là bị thứ gì đó chặn lại, phát không ra một tiếng nào.
Sợ hãi, không từ bỏ, chật vật, nổi lên trong lòng, tôi từ từ buông nắm cửa, kế tiếp thất bại, nhìn cửa, tưởng tượng thân hình của anh, lại lẳng lặng ngã ngồi trên giường, thả lỏng suy nghĩ.
"Hạ Thuần, nói chuyện."
"... Em có khỏe không?"
Anh có chút căng thẳng, xoay nắm cửa, phát hiện cửa khóa trái, ngoài cửa lại yên tĩnh.