Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Quả Trám 90


trước sau

Tôi giả vả thoải mái nói: "Tô Kỳ, không phải ai cũng có thể học cách buông một người, em và Đông Vũ, cũng không đến mức không thể buông như vậy!"

Anh ta lại hoài nghi hỏi: "Thật vậy chăng?"

Tôi nhìn ánh mắt đó, lại có chút né tránh.

"Đúng vậy!"

Trước kia khi rời xa anh ta, tha hương ở nơi đất khách quê người, tôi cũng chưa từng ôm gối, co rúc ở trong góc nhà trọ mà khóc lóc.

Tôi cũng sẽ không bỏ bê cơm nước, thỉnh thoảng nhìn chiếc vòng tay anh ta tặng tôi, liền thấy vật nhớ người.

Tôi nghĩ hết tất cả biện pháp, ở một nơi như Los Angeles, liều mạng làm công kiếm tiền, kiếm vé máy bay trở về nước, nhưng lại biết được tin gia đình vừa chuyển nhà, cũng mất luôn địa chỉ liên lạc, tôi liền nắm chặt chiếc vé máy bay trong tay, tuyệt vọng khóc rống.

"Em sống rất tốt!"

Tôi mỉm cười.

Tô Kỳ cũng mỉm cười vô lực, anh ta chậm rãi nói: "Anh không phải, là chưa từng thử buông em!"

Anh ta vẫn ôm chặt tôi, âm thanh để lộ sự run rẩy: "Nhưng mà, anh hối hận, anh biết vậy chẳng làm. Lúc này, anh nhất định sẽ không buông tay em như trước!"

"..."

"Hạ Thuần, làm bạn gái anh, được không?"

"..."

Tôi đứng yên tại chỗ, Tô Kỳ có dùng giọng nói cưỡng ép cũng được, nịnh nọt cũng thế, anh ta cũng chẳng ngại mà làm phiền người khác nhiều lần, giống như chỉ cần tôi không đáp ứng, anh ta có thể kéo dài tới lúc tận thế mất.

Nhưng mà, có lẽ tôi phải làm cho anh ta thất vọng rồi.

Thế giới sẽ không có ngày tận thế, tôi cũng sẽ không nhẹ dạ trong chốc lát, mà bằng lòng anh ta.

Tôi nói với anh ta: "Tô Kỳ, em không có khả năng thích thêm một ai nữa. Tám năm rồi, em cũng đã thay đổi rất nhiều, duy chỉ có sự cố chấp này của em là không thể thay đổi!"

Tô Kỳ ngưng mắt nhìn tôi, bỗng dưng cong mắt lại: "Anh chờ em!"

Lòng tôi cứng lại.


"Anh sẽ chờ em, vẫn sẽ chờ em, chờ em nguyện ý yêu anh!"

Lỗ mũi tôi lập tức đỏ lên: "Tô Kỳ, sao anh lại ngu ngốc như vậy?"

Tô Kỳ bỗng nhiên cúi đầu, cà cà vào mũi tôi: "Bởi vì anh yêu em là thật lòng, cô bé ngốc!"

Đi ra sân trượt trong tình trạng kiệt sức, thay đổi không khí, trái tim vốn đang loạn nhịp của tôi liền bình tĩnh lại.

Nói lời tạm biệt với Tô Kỳ, trở lại chung cư, nhìn đồng hồ đã là bảy giờ tối.

Không được ăn cơm chiều, nhưng cũng không cảm thấy đói, vừa nghĩ tới ngày mai chính là hôn lễ, tôi liền cảm thấy có chút bất an, thậm chí là có chút nôn nóng, thời gian trôi qua, sự nôn nóng đó lại càng lớn dần.

Tôi thậm chí tình nguyện hút thuốc phiện, để cho tâm tình của mình bình tĩnh lại, từ trung tâm thành phố đến chung cư tôi đi hết nửa giờ đường.

Khi đi tới nhà trọ, tôi ngẩng đầu nhìn đèn trên tầng 14 đã tắt, nhưng trong lòng có chút bồn chồn, cầm trong tay chiếc chìa khóa, rồi lại chần chờ nhìn cánh cửa đen như mực kia, cuối cùng cũng không có đủ dũng khí để mở nó.

Tôi muốn, mình phải tỉnh táo lại, chí ít là phải tỉnh táo bình tĩnh đi đối mặt với anh.

Đêm đã khuya, cả tòa chung cư đều đã tắt đèn, thỉnh thoảng có vài bóng đèn lưa thưa, lại càng tô đậm vẻ tiêu điều của ban đêm.

Tôi có chút sa sút mà tựa vào bên tường, tiện tay hút một điếu thuốc, nhưng dĩ nhiên không có tác dụng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện