Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Con Đường Trở Thành Bảo Mẫu (7)


trước sau

Lục Cận Dự liền vội vàng chuyển giao bánh bao nhỏ sang cho Vân Thi Thi, ở trong lòng Vân Thi Thi rồi, cậu nhóc kia vẫn khóc đến lợi hại như cũ, nhưng so sánh với lúc còn ở trong lòng Lục Cận Dự, đã đỡ hơn một chút rồi, Vân Thi Thi dỗ dành một chút, lập tức sau cơn mưa trời lại sáng, nhếch miệng nở nụ cười!

Lúc này, trong đôi mắt vẫn còn vương đầy nước mắt.

Nước mắt long lanh ẩn chứa trong hốc mắt còn phiếm hồng, con ngươi đen nhanh, nhưng là đang tỏa sáng, làm cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải mềm lòng.

Bọn họ cũng coi như là tầm mắt rộng rãi, bên ngoài có không ít bạn bè, người thân quen, đến tuổi rồi cũng đều sẽ có con.

Nhưng mà, Nguyệt Dao nhất định là cô bé dễ thương nhất mà bọn họ đã từng gặp!

Quả thực, trước đây khi tin tức Vân Thi Thi mang thai truyền đi, bọn họ liền đoán được, có gen giống tốt như Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết, đứa bé sinh ra nhất dịnh là trong veo như nước, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy Nguyệt Dao phát triển, vẫn là nằm ngoài dự liệu của bọn họ!

Ai thấy cũng đều mê!

Anh ta có chút hối hận, tuổi trẻ mình ham chơi, không đi tìm đối tượng, nếu như lúc này, anh có vợ sinh con trai, nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp, để kết thông gia với ông chủ!

Tiểu công chúa đáng yêu như vậy, mới bấy nhiêu tháng, thử tưởng tượng sau này lớn lên, vậy sẽ khuynh thành tới mức nào?

Nhất là khi cô bé khóc, rồi lại cười rộ lên, một đôi mắt lóng lánh, quả thực khiến lòng người hòa tan thành một vũng nước!

Chỉ là, Lục Cận Dự cũng vô cùng tỉnh táo, biết nếu muốn làm thông gia với ông chủ, chắc chắn không phải chuyện đùa.

Nếu nói ông chủ yêu thương con gái, đây là điều đã vô cùng rõ ràng, làm sao có thể dễ dàng tùy ý chọn thông gia?

"Còn nhỏ như
vậy, đã nhận thức được gì rồi?"

Khương Thân cảm thấy vô cùng thú vị: "Chị của mình, đến một tuổi mới nhận thức được, người lạ bế mới biết khóc nha!"

Hữu Hữu một bên nói: "Em ấy rất nhận thức, người bình thường đều không cho ôm! Dù cho bọn là bọn mình ôm, cũng đều hạn chế thời gian, chỉ cần ôm lâu một chút, em ấy liền không hài lòng!"

Tiểu Dịch Thần cũng nói: "Em ấy càng ngày càng quý anh, mỗi một lần anh ôm em ấy, em ấy sẽ để cho anh ôm lâu hơn một chút, nói cách khác, em ấy ngày càng yêu thích người anh trai này nha!"

Hữu Hữu nghe xong, lại có chút không vui, sẵng giọng: "Anh nói nhăng gì vậy? Đồ tự cho mình là đúng, em ấy rõ ràng là thích em, khi em ôm em ấy, em ấy liền cười vui vẻ tới híp mắt!"

Vân Thi Thi lừa được Nguyệt Dao, để cô bé vào trong giường cho trẻ, thật sự không biết, Nguyệt Dao nằm đó, nhìn thấy nhiều người, ngược lại có chút hưng phấn, hai cánh tay nhỏ liên tục cua qua cua lại, cười đến là vui vẻ!

Khương Thân nhanh tay, lấy điện thoại di động ra chụp một tấm.

"Lúc cười rộ lên, nhìn cô bé thực sự là mê người nha!"

Vừa dứt lời, đã thấy khuôn mặt cô bé đỏ lên, dường như làm muốn làm chuyện gì kinh thiên động địa, rồi liền thấy cô bé giơ tay lên, dùng sức, lật cười một cái, quay sang bên cạnh, nhưng không được bao lâu, thân thể lại lập tức lật ngửa lại.

"Oa..."

Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần cùng hô lên một tiếng kinh ngạc: "Em biết lật người rồi!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện