"Em không hiểu nhiều lắm! Không hiểu phong cách chủ đề là cái gì?"
Mộ Nhã Triết hỏi cô: "Em thích hôn lễ kiểu Trung Quốc, hay là kiểu hôn lễ Âu Tây?"
Lời này cũng chính là lời cô đang tự hỏi!
Hôn lễ kiểu Trung Quốc, đặc trưng là màu đỏ, hoặc là màu đỏ thêm màu đen, bình ổn mà nhiệt liệt, truyền thống nhưng lại không mất đi sự cách tân, lại thêm phần sang trọng không gì sánh được!
Quan trọng là... hôn lễ kiểu Trung Quốc, mũ phượng khăn che đầu, mị lực quyến rũ, được rất nhiều cô gái ưa thích.
Nhắc tới truyền thống văn hóa Trung Hoa, vẫn rất có ý vị, tưởng tượng cảnh cô dâu một thân váy đỏ, khăn che đầu, nhất định là một cảnh vô cùng mỹ miều!
Chỉ là, đa số hôn lễ bây giờ, đều theo kiểu dánh Âu - Tây!
Kiểu dáng hôn lễ này, điều chú trọng nhất, chính là một bộ váy cưới thật thánh khiết!
Trắng như tuyết, bất luận là kiểu đuôi cá, hay là kiểu váy bồng công chúa, mỗi một kiểu đều có đặc sắc riêng.
Cổng vòm hoa tươi, lời tuyên thệ thần thánh mà trang nghiêm, bánh ga-tô và rượu vang, cũng không tệ!
Vân Thi Thi có chút rối rắm, bởi vì bất luận là hôn lễ kiểu Trung Hoa, hay là kiểu Âu - Tây, cô cũng đều thích!
"Cái này..."
Vân Thi Thi nhíu mày, có chút do dự: "Em thích hôn lễ kiểu Trung Hoa, nhưng cũng thích sự trang nhã của kiểu Âu - Tây! Em thích mũ phượng khăn che đầu, cũng thích bộ váy cưới thánh khiết! Cho nên, anh hỏi em hai kiểu phong cách này, em đều thích, thực sự rất khó chọn!"
"Nếu như khó chọn, vậy cùng tổ chức cả hai phong cách đó là được!"
"Sao cơ?"
Vân Thi Thi có chút giật mình: "Trời ạ, phong cách của hai thứ này không hợp nhau, sau có thể làm như vậy được?"
"Bên ngoài là sân cỏ, bên trong là nhà hôn lễ, nếu em đã thích như vậy, cũng không phải là không làm được!"
Vân Thi Thi
lại hỏi: "Vậy còn anh?"
"Sao vậy?"
"Anh thích kiểu hôn lễ nào?"
Mộ Nhã Triết cười, ánh mắt rơi vào tiểu công chúa đang ngủ ngon trong ngực, nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần người đứng trước mặt anh, cầm tay anh là em, thì phong cách gì cũng được!"
Anh thật sự là không quan trọng điểm này, anh quan trọng, chính là người đi cùng anh vào lễ đường, chỉ cần người đó là cô, đi tới trước mặt anh, vậy thì những thứ khác, đều không quan trọng!
Bất kể là kiểu Trung Hoa, hay là Âu - Tây, anh đều theo ý cô!
Trong mắt anh, chỉ có duy nhất cô, còn những thứ khác, không nhìn thấy!
Đến ngày đó, còn có thứ gì có thể đứng trước mặt cô, mỹ lệ hơn cô được nữa?
Vân Thi Thi nào biết trong lòng anh đang nghĩ gì, thấy anh lại ném vấn đề sang cho mình, cô liền cảm thấy rối rắm.
"Chồng, liệu em có thể tham lam, chọn cả hai được không?"
Lời còn chưa rứt, tiểu công chúa trong ngực bỗng nhiên duỗi chân, cũng không biết có phải nằm mơ hay không, trong mơ thấy cái gì, đạp một cái, rồi tỉnh dậy!
Còn chưa có mở mắt, nước mắt đã chảy ra rồi!
Đại khái là đang ngủ ngon giấc, lại bị đánh thức, Nguyệt Dao có chút tức giận, còn chưa có tỉnh ngủ, tâm tình rất không vui, rầm rì uất ức khóc lên.
Mộ Nhã Triết luống cuống dỗ dành, hôn trán cô bé một cái, vỗ vỗ lừng, tràm giọng "A, a..." rồi vài tiếng: "Nguyệt Dao ngoan, Nguyệt Dao không khóc..."
Nguyệt Dao lúc này nào còn nghe được lời anh, nhăn mặt lại, oan ức khóc lớn!