Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Con Đường Trở Thành Bảo Mẫu 18


trước sau

Bé cũng bướng bỉnh, nếu là đứa bé khác, hẳn đã sớm khóc nhè, nhưng mà, em gái cậu thì không thích khóc, rất ít rơi nước mắt, trừ phi bé rất khó chịu, hoặc đói bụng, mới khóc.

Hữu Hữu giơ món đồ chơi lên cao, cười tít mắt nói, "Có bản lĩnh thì em tới lấy nha?"

Tiểu Nguyệt Dao như nghe hiểu lời cậu nói, cau cái mũi nhỏ, hai tay múa may, đụng phải khóa kéo trên giường trẻ.

Chiếc xe nôi này rất cao, vì rèn luyện khả năng ngồi của trẻ sơ sinh, nên có gắn khóa kéo vô cùng chắc chắn.

Tiểu Nguyệt Dao bắt được khóa kéo, như là phát hiện lục địa mới, cố gắng kéo khóa kéo, sau đó, nửa người trên hơi hơi nâng nâng, chân giẫm đạp rồi lại giẫm đạp, vậy mà ưỡn người lên - - ngồi được rồi!

Hữu Hữu sững sờ!

Giờ Tiểu Nguyệt Dao còn chưa đầy sáu tháng, thím Nguyệt nói, chỉ có đợi cho đến sáu tháng, trẻ con mới có thể tự mình học ngồi.

Nhưng mà, còn chưa tới sáu tháng mà, bé đã có thể tự mình ngồi dậy!

Hữu Hữu vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, rất lâu sau mới phản ứng lại, nói với Nguyệt Dao, "Nguyệt Dao à, em có thể mình có thể ngồi dậy rồi!"

Cậu thật rất hưng phấn, cũng cảm thấy thần kỳ, Tiểu Nguyệt Dao vậy mà tự mình ngồi dậy được rồi, cậu nhất thời vô cùng kích động!

Tiểu Nguyệt Dao lại như nghe không hiểu lời của cậu vậy, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào món đồ chơi trong tay cậu, hai bàn tay nhỏ duỗi ra, cố gắng bắt lấy món đồ chơi!

"Được rồi! Đừng đoạt nữa, đừng đoạt! Nè! Cho em!"

Hữu Hữu lập tức đưa đồ chơi tới, chỉ là, chân của bé vẫn đang giẫm đạp được, một cước đá món đồ chơi bay ra xa mấy thước.

Hữu Hữu thấy món đồ chơi bay đi, đứng dậy chuẩn bị đi lấy, bỗng nhiên cậu nghĩ tới chuyện gì, lập tức quay người lại, trước tiên cố định xe nôi, sau đó quay đầu lại, thì thấy một bé trai tám tuổi, đã cúi người, nhặt món đồ chơi lên!

Cậu vui vẻ cười, đi qua, cười nói với đứa con trai kia, "Cảm ơn cậu...!"

Bé trai kia ngẩng đầu lên, không hiểu gì cả
nhìn cậu một cái, hỏi, "Cậu cám ơn tôi làm gì?"

"Không phải cậu giúp tôi nhặt đồ chơi sao?" Hữu Hữu nhìn nhìn món đồ chơi trong tay cậu ta, lại nói, "Nếu cậu đã giúp đỡ, thì tôi phải cám ơn cậu chứ!"

Bé trai cúi đầu nhìn thoáng qua món đồ chơi, là một con ngựa màu đỏ, món đồ chơi này trước kia cậu tôi chưa từng thấy qua, bởi vậy, ôm món đồ chơi không chịu buông tay rồi!

Hữu Hữu thấy, lập tức nói, "Đây là đồ chơi của em gái tôi..."

Bé trai lại mãnh liệt ngắt lời cậu, "Tôi mặc kệ là đồ chơi của ai! Cậu nói là của cậu, thì là của cậu sao? Tôi nhặt được, thì là của tôi!"

"Cậu..."

Hữu Hữu không nghĩ đến cậu ta lại không nói lý lẽ như vậy, cầm đồ chơi của em gái, muốn chiếm làm của riêng!

"Phiền cậu xem xong thì trả lại cho tôi!"

Bé trai hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn đi.

Hữu Hữu thấy cậu ta không nói lý như vậy, lập tức xông lên, bắt được ống tay áo của cậu ta, bé trai quay đầu lại, nhíu nhíu mày, mạnh mẽ đẩy cậu ngã xuống đất!

"Tôi nói tôi nhặt được thì là của tôi, cậu không nghe thấy sao?"

Hữu Hữu bất ngờ không phòng ngự bị đẩy ngã xuống đất, đau đến nhíu mày.

Bé trai kia thấy vậy, nhưng lại không biết là mình đã làm sai cái gì.

Bên kia, Tiểu Nguyệt Dao dựa vào xe nôi, thấy anh mình bị bắt nạt, cho dù bé mới hơn năm tháng, vẫn vô cùng ngây thơ, nhưng cũng biết chút chuyện, thấy người nhà bị người ta bắt nạt, ngã trên mặt đất, đau đến mức khuôn mặt mình yêu thích đã trắng bệch, thì vô cùng căng thẳng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện