Mãi đến lúc đi đến trước mặt, bé trai kia mới lấy thấy sợ, bởi vì Tiểu Dịch Thần trước mặt, cao hơn cậu ta nửa cái đầu.
Tiểu Dịch Thần nhìn cậu ta từ trên cao, trong đôi mặt tràn ngập phẫn nộ!
"Tôi bảo cậu xin lỗi, cậu có nghe không?!"
Giọng nói rất trầm, cơ hồ rống vào lỗ tai cậu ta!
Màng nhĩ của bé trai bị rống đến run lên!
Nhưng cậu vẫn không chịu nghe, cãi lại, "Dựa vào... Dựa vào cái gì?"
Bé trai đã có thấy chột dạ, xiết chặt quả đấm, không khỏi đứng không yên, dù tại trước khí thế ghê gớm của Tiểu Dịch Thần, khí thế của cậu ta nhất thời bị giết đến không chịu nổi một kích!
Nhưng dù khí thế yếu đi, mồm mép vẫn ngang ngược như vũ, như con báo nhỏ bị xâm phạm lãnh địa!
Chẳng qua, muốn cậu ta cúi đầu, thì không có khả năng, ở nhà, từ trước tới nay cậu được nâng niu như ông vua con, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám lớn tiếng nói chuyện với cậu như vậy, lại còn hung hăng như vậy!
Cậu ta ngẩng đầu nhìn lên, cổ thẳng tắp, như là không phục vậy, hừ lạnh một tiếng, "Cậu cho rằng cậu là ai, dựa vào cái gì bắt tôi nói xin lỗi!?"
Bên kia, Tiểu Nguyệt Dao vẫn khóc sướt mướt, nhắm mắt, khóc đến khàn cả giọng.
Hữu Hữu lập tức đi qua, bế bé lên, nhẹ nhàng mà vỗ lưng của bé, dỗ dành bé.
Có lẽ là tiếng khóc ấm ức đến đau lòng của tiểu Nguyệt Dao, kích thích đến cậu, Mộ Dịch Thần lập tức xách áo của cậu ta lên, kéo cậu ta đến trước mặt, gằn từng chữ với cẫu ta, "Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn không giải thích, thì cũng đừng mong rời khỏi nơi này!"
Bé trai bị hù sợ, đôi mắt lập tức đỏ lên, ánh nước trong mắt lóe ra, giống như một giây sau sẽ khóc lên!
"Tôi không nói!"
"Xem xong thì trả lại cho em gái tôi! Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của cậu chạm vào đồ chơi của em gái tôi!"
Tiểu Dịch Thần nói xong thì giật món đồ chơi lại, bé trai vừa thấy, hoàn toàn bị khí thế của cậu dọa cho hoảng sợ, sợ tới mức đặt mông ngã
ngồi dưới đất, khóc rống lên!
Cách đó không xa, một người phụ nữ ăn mặc đắt tiền đi tới, xem ra là mẹ của bé trai, vốn dĩ bà ta mang con trai tới tản bộ, trên đường gặp bạn bè, dừng lại nói chuyện với nhau, bé trai lại bướng bỉnh, một mình đi lại trong vườn hoa, nên mới có một loạt chuyện vừa rồi.
Người phụ nữ đó đi tới, thấy cục cưng nhà mình ngã ngồi dưới đất, ấm ức khóc lớn, mà Mộ Dịch Thần đứng trước người của cậu ta, vẻ mặt kiên nghị, còn tưởng rằng là cậu bắt nạt cục cưng của mình, lập tức đi tới, đẩy Mộ Dịch Thần một cái!
"Sao cậu bắt nạt con tôi!?"
Mộ Dịch Thần nghe xong, ngây ngẩn cả người, Hữu Hữu ôm Nguyệt Dao khóc không ngừng nghỉ đi tới, thở phì phì nói, "Dì ơi, mong dì nhìn rõ ràng! Rõ ràng là tự dì không biết dạy con, con trai của dì ở bên ngoài hung hăng ngang ngược, bắt nạt người ta, sao dì còn trả đũa? Cho dù mình nuôi chó, lúc đi ngoài, cũng biết nắm chặt dầu dây mà? Nếu để nó chạy loạn khắp nơi cắn người, thì hối hận không kịp đó!"
Tiểu Dịch Thần nhất thời dở khóc dở cười.
Miệng của Hữu Hữu, đúng là quá ác độc!
Ở mặt ngoài, là nói chuyện cho chó, nhưng ngầm bên trong, còn không phải đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói bà ta giáo dục có vấn đề sao!?
Người phụ nữ nghe vậy, sửng sốt rất lâu, rất khó tin tưởng, lời nói như vậy, lại được nói ra từ miệng một đứa bé tám tuổi!
Lúc phục hồi tinh thần lại, bà ta há mồm mắng, "Hai đứa con hoang này từ đâu tới? Cả tiếng người cũng không biết nói?"