Vui là vì, trong công viên trò chơi, cậu lần đầu gặp Hữu Hữu và mẹ.
Buồn về, trong công viên trò chơi, chưa từng chơi vui vẻ!
Lần trước khi cậu đi cùng cha, Tống Ân Nhã và Tống Ân Hi cũng đi theo, cậu rất chán ghét.
Nhất là Tống Ân Hi, vẫn đứng cạnh cha, không phải muốn cha cùng chơi ngựa gỗ xoay tròn, thì muốn cha ôm, mà cha thì thương cô ta, vẫn luôn ôm cô ta, cậu cảm thấy lúc cha ôm Tống Ân Hi, hình ảnh kia nhìn thế nào cũng thấy chói mắt!
Lúc đó, cậu chỉ có thể lẻ loi theo sát sau họ, nhìn cha ôm Tống Ân Hi, Tống Ân Nhã đứng bên cạnh, ba người vừa nói vừa cười, bọn họ mới một nhà ba người, mà cậu, bị bỏ lơ, vô cùng khó chịu.
Cậu còn nhớ rõ, lúc đó, Tống Ân Hi la hét ầm ĩ muốn ngồi ngựa gỗ xoay tròn, cậu không thích tọa, thật ra cũng không phải không có hứng thú với ngựa gỗ xoay tròn, mà là sự bướng bỉnh của trẻ con, phàm là thứ người mình ghét yêu thích, cho dù có thích, cậu cũng không vui nổi!
Cho nên, cậu trơ mắt nhìn cha ôm Tống Ân Hi ngồi lên ngựa gỗ xoay tròn, trong lòng cô quạnh!
Sau đó, Tống Ân Hi cố ý trêu cợt cậu, nói là cậu đẩy cô ta, sau cùng, cha hộ tống cô ta đi bệnh viện, lẻ loi để cậu lại nơi này, cảm giác đó giống như bị cả thế giới vứt bỏ vậy.
Nhưng giờ thì khác rồi!
Cha ôm em gái, mà đi cùng cậu, là mẹ, là em trai, là bọn họ một nhà năm người, nhất là khi cậu nhìn cha ôm Nguyệt Dao, vẻ mặt cưng chiều, miễn bàn có bao nhiêu hạnh phúc!
Tiểu Dịch Thần cắn một ngụm kẹo bông gòn, hạnh phúc mỉm cười, bỗng nhiên cậu kéo ống tay áo Hữu Hữu, vui vẻ nói, "Hữu Hữu, công viên trò chơi có cái gì chơi vui không? Chúng ta cùng nhau chơi!"
Hữu Hữu nghe xong, vẻ mặt có chút cô đơn, liếm liếm môi, bất đắc dĩ nói, "Rất nhiều trò em không thể chơi, chỉ
có thể nhìn anh chơi thôi."
"Không có trò chơi thích hợp với em hả?"
"Dạ."
Hữu Hữu chỉ chỉ ngực mình nói, "Có những trò chơi quá kích thích, nếu chơi thì chỗ này sẽ không thoải mái, không thở nổi."
Cậu bị bệnh về hô hấp, nếu chơi trò chơi quá kích thích, phát bệnh, đến lúc đó, cắt ngang hào hứng của mọi người, thì mất nhiều hơn được rồi!
Hiếm khi một nhà năm người đi cùng nhau, cùng đến đây chơi, em gái đang có mặt, cũng không muốn chỉ vì thân thể của cậu, mà mất hứng!
Tiểu Dịch Thần biết thân thể cậu không tốt, rất nhiều trò không thể chơi tận hứng, nhưng hẳn là nên có trò chơi thích hợp với cậu chứ?
Công viên trò chơi to như vậy, không hẳn đều là trò chơi kích thích!
"Ngựa gỗ xoay tròn thì sao?"
Mộ Dịch Thần chỉ chỉ ngựa gỗ xoay tròn, "Trò này không kích thích, con có thể chơi!"
"Ngựa gỗ xoay tròn thì có thể đó."
Hai bánh bao nhỏ đi đến trước mặt Vân Thi Thi, nói với cô, "Mẹ, theo chúng con cùng chơi ngựa gỗ xoay tròn đi!?"
Vân Thi Thi bị cuốn lấy không còn cách nào, đành phải để Mộ Nhã Triết trông chừng Tiểu Nguyệt Dao, vì thế, nắm tay hai nhóc con đi tới ngựa gỗ xoay tròn.
Có thẻ VIP trong tay, dù trò nào cũng không cần xếp hàng!
Mộ Nhã Triết ngồi trên ghế dài, chờ bọn họ chơi xong.
Ngồi xuống không bao lâu, sắc mặt Tiểu Nguyệt Dao cũng có chút nôn nóng lên, rầm rì rầm rì giống một con mèo nhỏ, hình như có yêu cầu gì!
Nhưng bé vẫn còn không chưa biết nói chuyện, có cái chuyện gì, chỉ có thể y y nha nha, hoặc là biểu đạt thông qua vẻ mặt thay đổi!