Mọi người chấn động, còn Mộ Nhã Triết thì tập trung tinh thần giơ súng, vô cùng rất quen, lại một lần nữa bóp cò.
"Bốp!"
"Bốp!"
"Bốp!"
Cùng với tiếng bong bóng nổ, thẻ điểm không ngừng rơi xuống mặt đất.
Đám người xung quanh nhao nhao bàn tán.
"Kĩ thuật bắn súng của người đàn ông thật là giỏi! Không giống như là lần đầu tiên chơi súng, hẳn là không phải tay bắn súng chứ!?"
"Tôi nhìn khí chất của anh ta, giống như xuất thân từ học viện quân đội vậy!"
Sau khi bắn xong phát cuối cùng, thời gian vẫn còn vài giây.
Mộ Nhã Triết để súng xuống, nhân viên công tác một bên vẫn còn mỏ to mắt há hốc mồm, thật lâu sau không có phản ứng lại, mãi lúc thông báo hết thời gian vang lên, mới phục hồi tinh thần lại.
Mặt người đàn ông không chút thay đổi địa nhắc nhở cô ta, "Nên tính điểm rồi!"
"A... A...."
Nhân viên công tác nhặt hết thẻ điểm, tính toán một cái, thậm chí có hơn tám trăm điểm!
Tiểu Dịch Thần cũng khiếp sợ, đi qua nhìn một cái, có đến mấy thẻ "50 điểm", sao cha may mắn như vậy!?
Lúc trước khi cậu chơi trò này, cũng chỉ được hơn ba trăm điểm, cha đã phá kỉ lục của cậu rồi!?
Hơn tám trăm điểm, đúng là "Tiền Vô Cổ Nhân, Hậu Vô Lai Giả"*!
*Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: người trước, kẻ sau không ai bằng
Sau này, kỉ lục của trò chơi bắn súng này, cũng chỉ có thể do cha tự mình phá thôi!
Mộ Nhã Triết cũng không có gì ngoài ý muốn với thành tích này, nhưng là, là thành tích tốt trong dự kiến.
Nhân viên công tác mỉm cười nói, "Anh này, anh đạt được tổng cộng hơn tám trăm điểm, trong các phần thưởng, anh có thể tùy tiện chọn lựa, bao gồm cả phần thưởng hạng nhất."
Lúc này, Tiểu Nguyệt Dao đã thức dậy, Vân Thi Thi bế Tiểu Nguyệt Dao lên, bé con chôn đầu trong lòng cô, xoa đôi mắt nhập nhèm, nhẹ nhàng mà chớp chớp.
Tiểu Dịch Thần thấy em gái thức dậy, nói với Hữu Hữu, "Nếu không thì chọn một món đồ chơi em gái thích nha?"
Mọi người thấy, không khỏi phát ra tiếng than.
"Cô bé này thật đáng yêu đó nha?"
"Anh nhìn đôi mắt của bé kìa,
thật xinh đẹp! Cũng khó trách bé con này sao xinh đẹp như thế, cũng không nhìn xem ba mẹ bé có gien gì, một cao to đẹp trai, một dịu dàng xinh đẹp, bé gái này cũng là người đẹp trời sinh, sau khi lớn lên nhất định là một đại mỹ nữ!"
"Thật đẹp, tôi cũng muốn sinh con gái!"
...
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần căng thẳng bàn bạc.
"Em gái thích búp bê, nếu không lấy búp bê SD của hạng nhất đi."
"Nhưng mà hạng nhất còn thưởng một con hươu cao cổ thật to!"
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần chạy đến khu vực để phần thưởng, một người thì cầm búp bê SD còn người kia ôm lấy hươu cao cổ, đi tới trước mặt Nguyệt Dao, để cho bé chọn.
"Em gái, em thích món đồ chơi nào?"
Vân Thi Thi ôm Nguyệt Dao, dịu dàng hỏi, "Nguyệt Dao nè, hai anh con đang hỏi con kìa, con thích món đồ chơi nào?"
Ánh mắt mọi người rơi vào trên người Tiểu Nguyệt Dao, rất tò mò bé cưng đáng yêu này sẽ có phản ứng gì.
Tiểu Nguyệt Dao nhìn Hữu Hữu giơ búp bê SD lên cao cao, mắt thật to lập tức sáng lên, lập tức vươn tay ra, dùng tay nhỏ bé tóm lấy, xem ra vô cùng thích!
"Nha nha... Nha..."
Cô bé vẫn chưa biết nói, mồm miệng y y nha nha không rõ ràng, nhưng mà, theo vẻ mặt thì có vẻ vô cùng thích búp bê!
Vân Thi Thi thấy, cảm thấy lạ, "Hình như Nguyệt Dao thích búp bê SD hơn...?"
Hữu Hữu thấy bé thích, thì muốn đưa búp bê SD vào trong lòng bé.
Tiểu Nguyệt Dao vội vàng vươn tay nhỏ ra bắt lấy.