Cung Kiệt do dự trong khoảng khắc, xoay người đi vào phòng sách.
Trong phòng sách, Cung Thiếu Ảnh đang ngồi trước bàn, trong tay cầm bức ảnh, ánh mắt rơi vào trên ảnh, đen tối khó hiểu.
Nghe thấy tiếng đập cửa, ông nâng mắt, tiện tay nhét ảnh vào một chồng văn kiện, nói, "Mời vào."
Cung Kiệt đẩy cửa ra đi vào, nhìn ông một cái, giọng nói lễ phép, "Cha, cha tìm con?"
Cung Thiếu Ảnh thấy là anh, chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt anh, thâm sâu quan sát anh vài lần.
"Thằng nhóc này, thời gian trước như bốc hơi khỏi trái đất, không biết lại đi chỗ nào chơi bời!"
Cung Kiệt nghe xong, chột dạ, lại ra vẻ bình tĩnh giải thích, "Khoảng thời gian trước có một đơn đặt hàng lớn, con đi Châu Phi."
"Châu Phi?"
Cung Thiếu Ảnh lạnh lùng nhếch môi, trầm giọng nói, "Cha đã điều tra tung tích của con, khoảng thời gian trước, con luôn ở nước Z."
Cung Kiệt, "..."
Anh âm thầm hoài nghi, có phải cha phái người theo dõi anh, hoặc là cố hết sức điều tra hành tung của anh.
Cung Thiếu Ảnh lại nói, "Sao nào? Có phải con có việc gạt cha hay không?"
Cung Kiệt nói, "Không có."
"Không?"
Cung Thiếu Ảnh thử thăm dò nói, "Con luôn chạy về nước Z, đừng nói cho cha là, con nuôi một con thú cưng ở đó, không nỡ quay về!"
Cung Kiệt rõ ràng, Cung Thiếu Ảnh nói "thú cưng", là chỉ phụ nữ.
Anh nói, "Cha, cha không nên phái người theo dõi con."
"Vậy thì không có. Cha thấy con luôn mất hồn mất vía, hỏi một chút mà thôi!"
Cung Thiếu Ảnh không vạch trần anh.
Hai cha nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau, có quan sát, có thăm dò, lần này Cung Thiếu Ảnh gọi anh tới, vốn là muốn nghe tiếng gió từ chỗ anh, nhưng mà, thằng nhóc này lại ngậm miệng rất chặt, một chữ cũng không tiết lộ, biết tìm hiểu từ chỗ anh, là không thể tìm ra sự thật!
Vì thế, ông nói, "Con về đi! Cha cũng không muốn hỏi gì nữa!"
Cung Kiệt thấy hơi hoài nghi, có phải cha từng phái người điều tra tung tích của anh,
hoặc là lần theo tung tích của anh, biết rõ chuyện của Vân Thi Thi.
Nhưng mà, sự nghi ngờ này, anh lại không thể trực tiếp hỏi, lỡ như không phải, anh vừa hỏi như vậy, sẽ biến thành không đánh mà khai!
Hoặc là, cha chỉ muốn thăm dò tiếng gió từ miệng của anh thôi, ông căn bản còn không biết chuyện của Vân Thi Thi.
Nghĩ tới đây, tâm trạng anh phức tạp, nhưng cũng không nói gì, xoay người rời khỏi phòng.
Cung Thiếu Ảnh thấy cửa đóng lại, vẻ mặt phức tạp về trước bàn, từ trong đống văn kiện rút tấm ảnh kia ra.
Đây là một bức ảnh mà Vân Thi Thi chụp ảnh bìa cho tuần san thời thượng.
Ông từng phái người tra xét tung tích của Vân Thi Thi, trong tư liệu mang về, có một loạt ảnh chân dung và tranh vẽ về cô.
Ông chỉ chừa này một tấm này, đơn giản là, trong tấm ảnh này, có bóng dáng Mộ Khuynh Thành, cơ hồ chỉ bằng tấm ảnh này, ông chắc chắn, người trong ảnh này, là con gái của ông!
Ông vẫn cho là, cô đã không còn trên thế gian!
Mộ Khuynh Thành sinh cho ông một đôi song sinh nam nữ, chỉ là, cho tới nay, ông vẫn cho rằng, đứa con gái đáng thương của ông, bất hạnh chết yểu.
Lại không nghĩ rằng, cô còn sống!
Vân Thi Thi - - đây tên của con gái ông!
Trong ảnh, cô mặc quần áo váy liền màu trắng, nghiêng người ngồi bên cửa sổ, ôm lấu hai đầu gối, cằm dưới nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, tóc đẹp như tảo biển, nghiêng xuống theo bả vai, trang dung tinh xảo, mặt mày như vẽ, đôi mắt đào hoa nhìn vào ảnh, ánh mắt quyến rũ.