Lục Cận Dự và Khương Thân ngồi ở một bên cảm thấy mình nằm không mà cũng trúng đạn, nhảy dựng lên kháng nghị, “Gì mà phù rể không thể quá đẹp trai chứ?”
“Đúng vậy! Chúng em tính là cái gì? Chị dâu, lời này của chị chúng em không thích nghe đâu! Chẳng lẽ chúng em không đẹp trai sao?”
Cung Kiệt hài lòng.
Nhưng Mộ Nhã Triết cũng không vui mừng, “Ý của vợ là anh không đẹp trai bằng em vợ sao?”
Cung Kiệt phụ họa nói, “Cái này còn phải hỏi sao? Chị lo lắng em làm phù rể, sẽ đoạt đi sự nổi bật của anh.”
“Cậu câm miệng.”
“Lời nói thật cuối cùng đều làm người ta tổn thương. Anh rể, chuyện này nói lên, ở trong mắt chị, em đẹp trai hơn anh.”
“Cậu câm miệng.”
“Ha ha, em không câm.”
Mộ Nhã Triết trừng anh.
Cung Kiệt cũng trừng lại anh.
Đôi mắt hai người giao nhau, lóe ra tia lửa điện.
Vân Thi Thi, “A…”
Hình như trong lúc vô tình cô đã khơi mào chiến tranh rồi.
Hữu Hữu thấy cha và cậu nhìn nhau, chém giết nhau trong vô hình, khó phân cao thấp, cậu vội vàng chạy ra hòa giải, nói sang chuyện khác, “Cậu, mẹ kết hôn, cậu chuẩn bị bao nhiêu tiền mừng?”
Cung Kiệt nói, “Năm trăm ngàn.”
Vân Thi Thi giật mình mở to hai mắt nhìn, “Năm trăm ngàn sao?”
“Dạ!”
Cung Kiệt nắm lấy tay cô, cằm tựa vào vai cô, mỉm cười nói, “Có phải chị cực kỳ cảm động hay không?”
Mộ Nhã Triết khẽ vươn tay, đẩy mặt anh ra, hừ lạnh một tiếng, “Năm trăm ngàn sao? Thật keo kiệt.”
“Keo kiệt sao?”
Cung Kiệt nổi giận, “Năm trăm ngàn đô – la còn chê ít, có phải anh muốn em đem toàn bộ tài sản của em tặng cho anh hay không?”
Mộ Nhã Triết không biết xấu hổ vươn tay ra, “Lấy ra đây.”
Cung Kiệt cười lạnh, “Anh rể, anh đúng là không biết xấu hổ.”
Mộ Nhã Triết cười tao nhã với anh, “Không biết xấu hổ, là cậu mới đúng. Luôn miệng nói chị lớn nhất trong trời đất bao la, vậy mà chỉ chuẩn bị năm trăm ngàn đồ cưới, keo kiệt.”
Cung Kiệt khẽ cắn môi, nói, “Được, em cho một triệu!”
“Một triệu?”
Vân Thi Thi lại hít vào một hơi khí lạnh, khẩn trương đếm trên đầu ngón tay xem một triệu đô – la tương đương với bao nhiêu nhân dân tệ.
Hữu Hữu thấy vừa
lo lắng, rốt cuộc cũng biết kỹ năng môn toán của Tiểu Dịch Thần di truyền từ người nào, vừa đau lòng nói, “Mẹ, đừng tính nữa, một triệu đô – la tương đương 7 triệu nhân dân tệ.”
‘Loảng xoảng’ một tiếng.
Âm thanh tiếng kim loại vang lên.
Vân Thi Thi cảm thấy đầu mình bị tiền mặt đập vào làm đau đầu.
Nhiều như vậy…?
Rốt cuộc Tiểu Kiệt có giá trị thế nào, mà tùy tiện ném ra số tiền một triệu.
Vân Thi Thi có chút hoài nghi độ tin cậy.
Mộ Nhã Triết nhếch môi lên một độ cong vì thực hiện được mưu kế, “Chuyện này phải nói được là làm được đấy, hai người bọn anh lấy chi phiếu của cậu.”
Cung Kiệt cảm giác túi mình hình chữ nhật, vẻ mặt xanh mét, lại nói không nên lời phản bác.
Vân Thi Thi an ủi anh, “Không sao, Tiểu Kiệt, đợi em kết hôn, anh rể cho em hai triệu.”
Mắt Cung Kiệt sáng lên, “Thật ạ?”
Vân Thi Thi nghiêm túc gật gật đầu.
Hữu Hữu che mặt kêu sợ hãi, “Cha à, hậu viện cháy rồi! Mẹ muốn bán đứng cha!”
Tiểu Dịch Thần cười trên ghế sofa, ôm Mộ Nhã Triết cứng ngắc ở phía sau, cười không kịp thở, “Cha à, nhanh chóng kiếm tiền thôi, nếu không thì khi cậu kết hôn, cha không lấy tiền ra mừng được!”
Mộ Nhã Triết nói, “Anh từ chối, hai triệu sao? Không có.”
Hữu Hữu cũng cười nghiêng ngả.
Hai triệu, tuy cha không phải không lấy ra được, nhưng mà lập tức lấy ra hai triệu, lại phải di chuyển trong kho.
Trong số những người đang ngồi đây, giá trị con người cao nhất vẫn là Cung Kiệt.
Hữu Hữu biết rõ của cải của Cung Kiệt, tuyệt đối là cấp bậc giàu có.