Hữu Hữu vội vàng ôm lấy Tiểu Nguyệt Dao, chạy đến phòng khách, Vân Thi Thi đang tỉ mỉ sửa bó hoa, Hữu Hữu ôm lấy Tiểu Nguyệt Dao đi đến trước mặt Vân Thi Thi, hưng phấn có chút không biết vì sao!
“Mẹ! Mẹ! Em gái mở miệng nói chuyện! Hơn nữa, từ thứ nhất gọi là ‘Anh’...”
Tiểu Dịch Thần nghe xong, kinh ngạc vui mừng chạy đến, “Thật vậy sao? Thật vậy sao?”
Vân Thi Thi nghe xong, còn có chút không cho là đúng, kỳ lạ nói, “Bây giờ Nguyệt Dao sẽ không mở miệng nói chuyện! Hữu Hữu, chắc con nghe lầm rồi?”
Sao cô lại không biết, thằng nhóc này nằm mơ cũng muốn Nguyệt Dao mở miệng gọi ‘Anh’!
Hữu Hữu vội vàng giải thích, “Mẹ, em gái thật sự gọi ‘Anh’ mà, con thật sự nghe thấy rất rõ ràng! Sao con có thể nghe lầm được chứ?”
“Không ai dạy bé con gọi ‘Anh’ mà! Không có lý do, sao bé con có thể mở miệng gọi ‘Anh’ được?”
Vân Thi Thi chỉ biết là, Cung Kiệt và Mộ Nhã Triết vụng trộm dạy Tiểu Nguyệt Dao gọi ‘Cậu’ và ‘Cha’, hai thằng nhóc dở hơi này, giống như giành giật từng giây trận đấu, tranh nhau cướp hy vọng Nguyệt Dao gọi ‘Cậu’ và ‘Cha’ đầu tiên.
Nhất là Mộ Nhã Triết, vì để Nguyệt Dao mở miệng, biện pháp gì cũng đều thử, thậm chí cầm món đồ chơi Nguyệt Dao thích nhất dụ dỗ, vẫn không làm bé con mở miệng được.
Chuyện này cũng không có biện pháp nha!
Nguyệt Dao mới bao nhiêu tuổi?
Hơn năm tháng, còn chưa thể nói chuyện, chỉ có thể lờ mờ nói ra vài âm tiết, nhắc nhở người khác cảm xúc của bé.
Phải đợi tới sáu bảy tháng, mới có thể mở miệng học nói.
Cũng không loại trừ khả năng nói trước.
Hữu Hữu nói, “Mẹ, thật đấy, mấy ngày nay con dạy em gái gọi ‘Anh’, không phải mẹ nói con cũng mở miệng học nói trước sao? Em gái còn thông minh hơn con mà?”
Nói xong, cậu sợ Vân Thi Thi không tin, dịu dàng cầm tay nhỏ của Nguyệt Dao, hướng dẫn từng bước, “Em gái,
mẹ không tin em, em mau nói cho mẹ nghe một chút, em vừa gọi như thế nào?”
Tiểu Nguyệt Dao dường như không nghe thấy Hữu Hữu nói, vẫn một lòng một dạ nghiên cứu bao lì xì trong tay!
Tay nhỏ của bé con cầm lì xì, nhanh chóng xé bao lì xì ra, nghịch ở trong tay!
Hữu Hữu cố gắng hấp dẫn sự chú ý của bé con, lắc lắc tay nhỏ của bé con, dịu dàng nói với bé con, “Em gái, không phải em vừa gọi rất rõ ràng sao? Sao bây giờ lại không gọi nữa? Đến đây, gọi cho mẹ nghe một chút, mẹ không tin lời anh nói! - - ‘Anh’, em gái, mau gọi ‘Anh’…”
Tiểu Nguyệt Dao nghe xong, còn tưởng rằng cậu nói nhiều như vậy, là vì muốn chơi lì xì trong tay bé, vì thế lập tức giơ lì xì trong tay lên, hào phóng đưa cho cậu.
Hữu Hữu nhất thời bị trêu đùa dở khóc dở cười!
Nhưng mà, cậu vẫn nhấn mạnh như cũ, “Mẹ, Nguyệt Dao thật sự có gọi ‘Anh’ mà…!”
“Thật vậy sao?”
Đôi mắt của Vân Thi Thi cong cong, cười nói, “Được rồi, mẹ hiểu rồi! Có lẽ em gái gọi một lần, là cơ duyên xảo hợp! Sau này còn nhiều thời gian, còn có cơ hội!”
Tiểu Dịch Thần cảm thấy có chút tiếc nuối, hối hận không thể nghe được Nguyệt Dao gọi ‘Anh’, nhưng mà như lời mẹ nói, sau này còn nhiều thời gian!
Huống hồ cậu nghĩ, cho dù em gái không gọi ‘Anh’ đầu tiên, cũng không ảnh hưởng đến yêu thích của cậu dành cho em gái!
Tiểu Nguyệt Dao nhẹ nhàng ngáp một cái, hình như có chút mệt mỏi!
Vân Thi Thi nói, “Hữu Hữu, ôm em gái con về phòng đi!”