“Chẳng phải tôi đã bảo cô đừng có chấp nhặt với cô ta mà? Giờ cô ta đi
chân trần, không sợ cô đi giày! Cô không cần phải tranh cãi với cô ta
làm gì.”
“À.” Vân Thi Thi gật đầu.
Đường Vũ giận đến trợn mắt: “Cô ---------“
“Biến nhanh đi!” Tần Chu phất tay, như đuổi ruồi: “Đừng làm bẩn chốn phong thủy của tôi!”
“Ầm ĩ cái gì thế?”
Ngoài cửa, Quý Lâm đứng trước cửa phòng làm việc, hai tay khoanh lại, lạnh băng nhìn đám người Tần Chu.
Vân Thi Thi theo âm thang quay sang nhìn.
Tổng giám sát Quý Quý Diêm La trong lời đồn, trẻ hơn cô đoán.
Tuổi khoảng 28, mặc một bộ tây trang thành thục, kiểu tóc được tỉ mỉ cắt tỉa, nhìn rất có tinh thần.
Dung mạo anh tuấn, lông mày lạnh lùng, đường nét ngũ quan thuộc kiểu tướng mạo đoan chính, thoạt nhìn cực kì trầm ổn.
Có điều...lời đồn quả thật không sai, nghiêm túc không tùy tiện, nét mặt
lạnh lùng, khí thế khiếp người, không giận mà uy, trong ánh mắt lộ sự uy nghiêm.
“Đường Vũ, cô còn mặt mũi mà bước vào Hoàn Vũ à? Có sức
đi quấy rầy tôi, sao không tự suy nghĩ xem, phòng làm việc của cô ngay
cả quan hệ xã hội cơ bản nhất cũng không xử lý được!” Quý Lâm lạnh lẽo
nói: “Bây giờ quyết định xử lý cô của Hoàn Vũ, chẳng qua là hủy bỏ hợp
đồng. Nếu cô còn tiếp tục quấy nhiễu, vậy cái cô sẽ phải đối mặt, là
lệnh phong tỏa của Hoàn Vũ.”
Từng chữ như châu ngọc, cực kì đáng sợ.
Lệnh phong tỏa...
Nếu Hoàn Vũ ra lệnh phong tỏa, cô ta sẽ không còn đường xoay người!
Đường Vũ cố gắng giãy dụa: “Giám sát Quý, lẽ nào không thể cho tôi...một cơ
hội nữa sao? Lần này là có kẻ tiểu nhân ám hại, lần sau sẽ không xảy ra
chuyện như vậy nữa! Tôi trung thành với Hoàn Vũ nhiều năm như thế, không có công lao cũng có khổ lao chứ!?”
“Lần sau? Còn có lần sau?”
Quý Lâm không nể mặt nói: “Cần kỹ năng không có kĩ năng, cần tình thương
không có tình thương. Chỉ số thông minh thấp như thế, cô còn gây cho tôi ít chuyện phiền toái sao? Cô đã chẳng còn giá trị gì rồi, mau biến đi
thôi!”
“Giám sát Quý...”“Câm miệng!” Quý Lâm tức giận nói, chỉ tay vào thang máy: “Cút nhanh lên!”
Cả người Đường
Vũ ủ rũ.
Mắt thấy không còn đường xin xỏ, không thể làm gì khác hơn là xám xịt rời đi.
Trước khi đi, cô ta còn quay đầu oán hận nhìn Vân Thi Thi, dậm chân, bước đi.
Quý Lâm xoay người mắng trợ lí: “Không biết động não à? Thấy người như thế sao không mời bảo vệ đến?”
Vẻ mặt trợ lí thảm thiết cúi đầu, chịu mắng, không dám cãi lại.
Vân Thi Thi cũng sợ run.
Quý Diêm La này, tính cách đừng nóng nảy vậy chứ.
“Chắc là phải làm thêm giờ suốt đêm qua.”
“Tăng ca?”
“Ừ. Tiệc rượu kết thúc, anh ta phải dọn dẹp hiện trường. Cả đêm ngủ không
ngon, lại đụng phải ôn thần Đường Vũ không biết xấu hổ chạy lên làm ầm,
có thể không tức giận sao?”
Nói rồi, Tần Chu cầm lấy bản mẫu hợp
đồng Vân Thi Thi đã điền cẩn thận, lẳng lơ liếc mắt: “Lão Quý! Sáng sớm
đã lên cơn giận lớn thế, cẩn thận hại thận nha!”
Vân Thi Thi: “...”
Quý Lâm lườm xéo anh ta: “Chuyện của Cố Tinh Trạch đã xử lý sạch sẽ chưa?”
Lúc này, đến lượt Tần Chu ỉu xìu: “Chưa...”
“Vậy anh còn không biết thẹn mà tới gặp tôi?” Quý Lâm đập vào gáy anh ta:
“Quản lý nghệ sĩ của anh cho tốt vào, đừng tưởng rằng anh ta có gia đình làm chỗ dựa, ngay cả ông Dương cũng không coi ra gì?”
Tần Chu ấm ức đáp: “Hôm qua tôi đã đến bệnh viện thăm ông Dương, vết thương không
nặng, chẳng qua là một vết thương vặt. Bảo là muốn tôi giao người cho
ông ta, ông ta tự mình xử lý.”
Quý Lâm nhức đầu nói: “Chuyện này nói sau vậy. Kia là người mới đúng không? Bảo cô ấy vào đi!”