Nét mặt Tuyết Hồ có chút khó coi.
Jack lập tức thu lại ý cười trầm giọng nói: “Tôi nghi ngờ anh cùng đám người buôn lậu vũ khí quốc tế có quan hệ với nhau, do đó…”
Cung Kiệt lạnh lùng cắt ngang lời nói của anh ta: “Không cần nghi ngờ, tất cả hàng hóa trên thuyền này đều là đồ chơi mà thôi.”
“Đồ chơi?”
Jack cười giận dữ: “Đồ chơi, anh nói dối không chớp mắt.”
Nét mặt Tuyết Hồ xanh mét: “Cung Kiệt! Cây ngay không sợ chết đứng, anh hãy mở tất cả các kho hàng ra đi!”
“Không có lệnh khám xét tôi có quyền từ chối yêu cầu này!”
Tuyết Hồ nắm chặt nắm đấm nét mặt u ám.
Đúng lúc này mấy nhân viện cảnh sát trẻ tuổi đi đến, nhìn mặt nhau vài lần rồi sau đó tiến vào báo cáo tình huống.
Thật ra tất cả đều giống như những gì Tuyết Hồ dự liệu, ba người cảnh sát này còn chưa đi đến gần kho hàng đã nhìn thấy mười mấy thùng đạn dược nằm rải rác trên boong tàu. Tiến thẳng về phía trước sẽ nhìn thấy một nhà kho bên trong chứa đầy súng ống và đạn dược. Với số đạn dược này đủ để kết Cung Kiệt vào tội chết rồi huống hồ gì bên cạnh nó còn có thêm 3 kho hàng nữa.
Mặt dù không có lệnh khám xét không thể mở cửa kho nhưng chỉ cần dựa vào những chứng cứ này cũng đủ thành lập tội danh và bắt giữ Cung Kiệt rồi!
Mấy người cảnh sát quay lại và kéo một thùng vũ khí lớn đến trước mặt Cung Kiệt. Jack nhìn số lượng chứng cứ trước mặt, anh ta đắc ý nhìn về phía Cung Kiệt rồi cười lớn nói: “Cung Kiệt! Đây thật sự là món quà không tệ đó nha! Tôi thực sự muốn lập tức bắt anh về tổng bộ để mời anh uống một chén rồi đó!”
Những năm gần đây vì đuổi bắt Cung Kiệt đã có rất nhiều cảnh sát hình sự quốc tế hi sinh nhưng vẫn không thể bắt Cung Kiệt về quy án được.
Số tiền truy nã Cung Kiệt đã lên đến 10 triệu USD, không giống như Tuyết Hồ, Jack đuổi bắt Cung Kiệt là vì món tiền thưởng này.
Nếu có thể đem Cung Kiệt về quy án thì cả đời này Jack không cần phải lo
lắng cho cuộc sống sau này.
Cung Kiệt mặt không chút thay đổi đứng ở một bên khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười khinh bỉ.
Hữu Hữu nhìn thoáng qua nét mặt của Cung Kiệt liền biết cậu có cách để thoát thân.
Jack xoay người duỗi hai tay về phái Cung Kiệt cao giọng cười to một tiếng, nét mặt sảng khoái nói: “Chẳng lẽ những thứ này không phải là chứng cứ sao?”
Khóe môi Cung Kiệt nâng lên anh ta lười biếng đứng dậy chậm rãi đi qua.
Những cảnh sát khác có vẻ rất phấn khích! Không đơn giản chỉ vì đống vũ khí này cũng không phải vì bọn họ đã bắt thành công tội phạm truy nã quốc tế mà là bởi vì bọn họ cuối cùng cũng sắp bắt được Cung Kiệt nhân vật trong truyền thuyết – Thái tử của tập đoàn Cụ Phong!
Việc này có ý nghĩa gì? Tức là họ đã lập được công lao hiển hách.
Đây chính là Cung Kiệt đó!
Người đàn ông trẻ tuổi là một trong ba tội phạm cần truy nã buôn lậu vũ khí, tên của anh ta liên tục xuất hiện trong bản truy nã trong mấy năm nay.
Kết quả như vậy làm cho bọn họ mừng đến muốn nhảy cẫng lên! Nhiều năm cố gắng như vậy rốt cuộc cũng không uổng phí rồi. Trên mặt của những cảnh sát này hiện lên sự vinh quang chiến thắng!
Đáy mắt Cung Kiệt lóe lên sự bí hiểm, anh ta đi đến bên cạnh Jack, anh ta cúi đầu, con ngươi đảo sang thùng vũ khí đang tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo bên cạnh.
Lúc này có 2 người cảnh sát vì hưng phấn đã tiến lên phía trước, anh ta cầm lấy một khẩu súng trường dùng hai tay đưa khẩu súng đến trước mặt Jack: “Sếp! Đây là vũ khí chúng tôi lục soát được ở khoang thuyền phía sau. Hiện tại xin ngài hạ lệnh bắt giữ tội phạm đi.”