Cùng lúc đó.
Trên quần đảo Bahamas.
Vân Thi Thi đang ngã người trên chiếc ghế dài ngoài bờ cát, nhàn nhã tự tại mà tắm nắng.
Quần đảo Bahamas có khí hậu ấm áp, tại đây không có hai mùa thu đông, bốn mùa đều vô cùng ấm áp.
Đến đây rồi thì sẽ không muốn rời đi nữa.
Vốn dĩ, Bahamas chỉ là trạm dừng chân đầu tiên của kỳ trăng mật, Mộ Nhã Triết chỉ định ở lại đây năm ngày. Nào ngờ, đến ngày thứ năm mà Vân Thi Thi vẫn chưa có ý định rời đi, nên anh liền chiều theo ý của cô.
Dẫu gì thì kỳ trăng mật thì là do cô làm chủ.
Ngày đầu tiên khi đến đây, Mộ Nhã Triết đã đưa cô đi cưỡi ngựa trắng. Ngày thứ hai, cô cố tình dậy thật sớm, dưới sự huấn luyện đặc biệt của anh, cuối cùng cô đã học được cách cưỡi ngựa.
Có điều, cái gọi là học được cách cưỡi ngựa này chẳng qua chỉ là do Mộ Nhã Triết nhất quyết không chịu rời cô nửa bước. Cô ngồi trên lưng ngựa, còn anh thì cầm dây cương, dẫn cô đi dạo khắp bờ biển.
Vân Thi Thi vẫn khá tự tin, cô cảm thấy bản thân nhất định có thể học được cách cưỡi ngựa. Cho dù không cần có anh ở cạnh thì cô vẫn đủ khả năng làm chủ tình hình.
Nhưng mà người đàn ông này sẽ chịu để mặc cô sao?
Vì vậy, sau khi bị bác bỏ ý muốn cưỡi ngựa một mình lần thứ năm, trong phút chốc cô đã cảm thấy không vui!
“Anh xem thường em! Có phải anh cho rằng em rất ngu ngốc, nên mới lo lắng đến vậy?”
“Anh lo em sẽ bị ngã.”
“Làm sao mã ngã được? Những kĩ xảo mà anh dạy em đều đã học được cả rồi!”
Vân Thi Thi nói tiếp: “Em chỉ muốn cưỡi ngựa chạy một vòng thôi mà! Từ lúc học được cách cưỡi ngựa đến giờ, đều là anh cầm dây cương dẫn đi, một chút thú vị cũng chả có.”
Người đàn ông trả lời: “Ngựa mà đã chạy rồi thì những người cưỡi chưa đủ kinh nghiệm nhất định sẽ không kiểm soát được nó. Nhỡ mà ngã, đầu va đập xuống đất trước, thì sẽ không dễ xử lý như là gãy tay gãy chân đơn thuần đâu!”
Vân Thi Thi không thèm nói gì nữa.
Đến ngày thứ tư, Vân Thi Thi chuyển sang mê mẩn chuyện lặn biển.
Mộ Nhã Triết có chứng chỉ lặn biển, lại còn am hiểu
chút ít về chụp ảnh, nên đã lặn xuống biển chụp ít ảnh mang về. Vân Thi Thi xem xong thì thích lắm.
Hóa ra thế giới dưới lòng biển lại đẹp say lòng người đến vậy!
Đối với tất cả những thứ mà bản thân chưa hiểu biết, cô lúc nào cũng ôm ấp mong muốn được khám phá.
Cho nên, cô nói là bản thân muốn được lặn biển.
Phải có chứng chỉ lặn biển thì mới được phép lặn một mình. Tuy nhiên, ở thánh địa lặn biển như Bahamas, những người không có chứng chỉ cũng có thể trải nghiệm thú vui này, nhưng không được lặn quá sâu.
Trên đảo có những huấn luyện viên chuyên nghiệp, Vân Thi Thi theo họ học kỹ năng hô hấp và cân bằng áp suất tai cơ bản rồi vội khoác lên bộ đồ lặn.
Mộ Nhã Triết cũng thay đồ lặn, nắm tay cô cùng lặn xuống biển.
Ấn tượng của Vân Thi Thi về lần lặn biển đầu tiên vô cùng sâu sắc.
Cảm giác khi lần đầu lặn xuống biển lạ kỳ vô cùng.
Yên tĩnh, cứ như cả thế giới nhốn nháo bên tai trong phút chốc đã trở lên hoàn toàn yên tĩnh.
Ngoại trừ tiếng kêu từ máy hô hấp thì cả người đều được bao bọc và trôi nổi giữa làn nước, cảm giác này rất kỳ diệu. Hóa ra ở trên mặt đất, do lực hút trái đất nên đã dẫn đến cảm giác nặng nề rất lớn.
Cảm giác này cũng không giống như nhảy Bungee, khi cơ thể đột ngột rơi ra không trung, khiến người ta lo sợ.
Ở trong nước, cả người đều không còn trọng lực, trôi bồng bềnh, máy thở cồng kềnh trên lưng sau khi chìm xuống nước cũng mất đi sức nặng, đến mức cô quên luôn rằng trên người mình vẫn đang được trang bị dụng cụ bơi nặng nề.
Ở dưới đáy biển, các giác quan của con người đều bị hạn chế. Thi giác kém đi, khứu giác bị cản lại bởi mặt nạ, miệng thì không nói được, tai thì không nghe thấy gì, lại còn bị nước bao bọc, nên có hơi lạnh.