“Chạy mau!”
Mộc Tịch bỗng dồn hết hơi mà gào lên, sau đó xông về phía Vân Thi Thi, cầm lấy tay cô chạy về hướng ngược lại!
Vân Thi Thi vẫn chưa hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, nhưng thấy nét mặt khẩn trương của Mộc Tịch, cô cũng trở nên gấp gáp theo, theo bản năng liều mạng chạy theo.
Nhưng mà, dù sao họ cũng là phụ nữ, Mộc Tịch mang giày thì còn chạy nhanh được một tí, còn Vân Thi Thi đang đi giày cao gót, vốn dĩ chẳng thể chạy trốn được.
Vân Thi Thi nghe tiếng bước chân đuổi theo mình ngày càng gần, vội cởi giày, liều mạng chạy trên đôi chân trần.
Chân cô bị đá vụn đâm phải, bật máu.
Vậy mà chẳng được vài phút, cả hai người bọn họ đã bị hai tên áo đen đuổi kịp, lần lượt bị bao vây!
Mộc Tịch vội giơ tay che chắn cho Vân Thi Thi, cảnh giác nhìn hai tên kia: “Các người định làm gì?”
“Giao người ra đây!”
“Không được!”
Mộc Tịch gắt lên: “Các người không được đưa chị ấy đi!”
“Đừng quên giao kèo giữa cô và ông chủ bọn ta!”
Một trong hai tên áo đen lạnh lùng uy hiếp: “Đưa cô ta đi, thả cha mẹ cô ra! Đây chính là giao kèo!”
Mộc Tịch cắn chặt môi, tay vẫn che chắn cho Vân Thi Thi, hai mắt cô đã đỏ ửng: “Các người không được làm hại chị ấy!”
“Không đến lượt cô quyết định, đây chính là lệnh!”
Một trong hai người bọn chúng giơ chân đá Mộc Tịch, cô ngã nhào xuống đất. Vân Thi Thi định đỡ cô dậy thì tên còn lại đã xông lên, lấy còng tay trói tay Vân Thi Thi ngược ra sau, khiến Vân Thi Thi không chống cự được nữa!
Mộc Tịch thấy vậy liền gào lên: “Không được!”
Vân Thi Thi lại càng bối rối, cô không biết đây là màn kịch gì, sao bỗng dưng lại xuất hiện hai tên đàn ông hung hãn như vậy!
Cô thở dốc, hỏi: “Các người là ai?”
“Vân Thi Thi, ông chủ của bọn ta muốn gặp mặt cô!”
“Nên phải trói ta
lại đi gặp ông ấy?”
Ngược với một Mộc Tịch đang hoảng loạn thì Vân Thi Thi bình tĩnh hơn hẳn. Cô cười lạnh lùng: “Đây là thành ý của ông chủ các người à?”
“Đây là lệnh của ông chủ!”
“Các người rốt cuộc có mục đích gì?”
Vân Thi Thi nhìn về phía Mộc Tịch, lo lắng hỏi: “Mộc Tịch, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?”
Mộc Tịch bị dọa đến bay hết cả hồn phách, cô vừa run rẩy vừa mếu máo: “Thi Thi! Xin lỗi! Xin lỗi!”
Cô liên tục xin lỗi, Vân Thi Thi càng bối rối. Rốt cuộc cô đang xin lỗi chuyện gì!
“Em xin lỗi làm gì?”
“Thi Thi, thật sự xin lỗi! Em… xin lỗi! Em không còn cách nào khác nên mới trở nên hồ đồ! Em…”
“Rốt cuộc em đang nói gì?”
Vân Thi Thi vẫn còn chưa hiểu rõ sự tình thì tên đàn ông phía sau đã nắm tóc cô lôi về hướng chiếc ô tô đang đỗ.
“Buông ra!”
Vân Thi Thi giận dữ: “Đừng chạm vào tôi!”
“Thi Thi!”
Mộc Tịch lao đến, quỳ trước mặt hai tên kia, không ngừng dập đầu: “Đừng hại chị ấy! Tôi cầu xin các anh! Tôi van các anh đấy! Chị ấy vô tội mà!”
Một trong hai tên đạp thẳng vào ngực cô, khiến Mộc Tịch ngã nhào xuống. Nhưng thấy Vân Thi Thi đang bị lôi lên xe, cô nén đau, lần nữa chạy lại chặn cửa ô tô: “Tôi theo các anh, được không? Tha cho chị ấy đi! Van các anh, tha cho chị ấy đi!”
Tên áo đen không thèm đoái hoài đến cô, chúng đóng cửa xe thật mạnh, khiến tay cô bị kẹp phải, vô cùng đau đớn.