Bỗng Hữu Hữu vòng tay ôm lấy vai cha, mắt hoe đỏ nói: “Cha à, xem như con cầu xin cha, có được không?! Lúc này, cha hãy tin tưởng con, tin vào khả năng của hai anh em tụi con!”
Mộ Nhã Triết siết chặt nắm tay rồi bỗng buông ra, nhẹ nhàng ôm lấy hai cậu con trai vào lòng.
“Chờ cha nhé!”
“Vâng ạ!”
…
Hai giờ sáng.
Trời khuya, sắc đêm thê lương, mây đen che kín ánh trăng, nhìn là biết sắp đổ mưa to.
Chiếc xe chở Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần đến cảng sớm, rồi nhanh chóng rời đi.
Tiểu Dịch Thần nắm chặt lấy tay Hữu Hữu, tuyệt không buông ra, hai cậu bé đứng ở cảng, gió đêm thổi rất mạnh, cơn gió biển lạnh căm quét qua đôi má đau rát.
“Hữu Hữu, em biết không? Kì thực, anh không hề ngốc nghếch, có rất nhiều lúc anh hiểu được nhiều lắm. Mấy bài số học đó, không phải là anh không làm được!”
Hữu Hữu giật mình, quay đầu nhìn cậu.
Ký ức vụt qua, cậu vẫn còn nhớ lần gặp đầu tiên của hai anh em, cả hai ngồi ở vòng đu quay cao ngất, đua nhau làm một bài toán số, Dịch Thần lúng túng trước mặt Hữu Hữu, ngơ ngốc giơ ngón tay ra đếm.
Hữu Hữu cười nhạo cậu không tiếc lời: “Chỉ số thông minh không đủ, phải cao đến đâu mới bù lại được?”
Lúc ban đầu mới gặp, ấn tượng về Tiểu Dịch Thần là một kẻ ngốc.
“4+5+6+7+8+9+10 bằng bao nhiêu? Cho anh mười giây, tính đi!”
Tiểu Dịch Thần còn lập tức giơ hết ngón này đến ngón kia ra đếm.
Hữu Hữu im lặng nhìn, trong lòng nghĩ, người anh trai này thật sự sinh từ cùng một mẹ với cậu sao?
Sao lại có thể ngốc đến thế?
Có thể là thật sao?
Tiểu Dịch Thần không ngốc, ngược lại, đầu óc cậu rất linh hoạt, chỉ là cố ý giả ngốc để lấy cớ quấn quít Hữu Hữu, luôn để em trai dạy mình làm toán.
Lúc đó, Hữu Hữu đối với cậu và cha cũng không gọi là gần gũi.
Có lẽ cũng chỉ có cách đó mới tiếp cận được cậu em kiêu ngạo này.
Nhưng làm một người anh
trai ngu ngốc thế này, có vẻ cậu luôn bị em trai coi khinh.
Lúc này, cậu không muốn bị xem thường nữa.
Cậu hy vọng Hữu Hữu hiểu rằng dù cậu không thông minh bằng, nhưng vẫn có thể bảo vệ được em trai và mẹ.
…
“Hữu Hữu, cha mẹ, anh và em cùng chung sống dưới một mái nhà, em thấy được không?”
Vẫn còn nhớ như in lúc trước, khi anh trai đứng trước mặt cậu, tay chân luống cuống, giọng chân thành bày tỏ.
“Anh rất thích như thế, anh thích mẹ, cũng thích em nữa, muốn người một nhà chung sống cùng nhau! Như thế mới có cảm giác là một gia đình, không phải ư?”
….
“Em có phải sợ anh tranh mất tình yêu thương của mẹ không? Anh thề! Anh nhất định không tranh mẹ với em đâu, ngược lại, em sẽ còn có tình yêu thương của cha, của anh nữa! Cả ba người đều yêu thương em, được không?
…
Hữu Hữu dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, mỉm cười, khóe mắt cay cay.
Trí óc cậu thông tuệ, làm sao không biết Tiểu Dịch Thần giả ngốc, chỉ vì làm anh nên cố ý như thế!
Cho dù có bị cậu chế nhạo tiếp, Tiểu Dịch Thần cũng chỉ cười xòa thôi.
“Em xem!”
Tiểu Dịch Thần giơ cổ tay lên, huơ huơ trước mặt cậu: “Em còn nhớ sợi dây chuyền này không?”
Dưới ánh trăng, trên cổ tay Mộ Dịch Thần là một sợi dây chuyền thạch anh tím sáng lấp lánh.
“Đương nhiên là nhớ!”
Hữu Hữu cũng nâng cổ tay lên, hai cổ tay hợp lại, đều là sợi dây chuyền hoa violet giống nhau như đúc, tuyệt đẹp và ăn ý!
“Anh thề, sẽ mãi mãi bảo vệ em!”