Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Sống Lại Từ Cõi Chết (5)


trước sau

Ông đứng trước bàn phẫu thuật, nhìn thấy cô thì lập tức gọi đến.

“Alice.”

“Vâng.”

“Đây cho cháu ngoại của tôi, giao cho cô đấy, nhất định phải chữa khỏi cho nó!”

Tim Alice đập mạnh hồi lâu, mãi đến khi ánh mắt lạnh như băng của ông chiếu vào cô, cô mới vội vàng gật đầu: “Biết rồi ạ.”

Mệnh lệnh của Cung Thiếu Ảnh, cô không dám làm trái.

Cô đi đến, cấp dưới của ông đã làm các kiểm tra cho đứa nhỏ, ngoài các vết thương ngoài da ra thì não bị chấn động cấp độ trung, các chức năng của đứa đứa nhỏ này khá là kém.

Kém cỡ nào ư?

Nếu tình hình này không được cải thiện, sợ rằng không sống qua hai mươi tuổi.

Đây không phải chuyện đùa.

Trụ sở chính của tập đoàn Cụ Phong là nơi hội tụ những bác sĩ tinh anh, tuyệt đối giỏi nhất thế giới.

Nói như vậy là tốt lắm rồi.

Hai mươi năm thì hơi lạc quan.

Các chức năng nội tạng của cậu không ổn cho lắm, nhất là tim của Hữu Hữu bẩm sinh đã yếu ớt nên thể chất không bằng người khác.

So với tố chất thân thể của Tiểu Dịch Thần thì từ khi sinh ra thể chất Hữu Hữu đã không tốt cho lắm, mấy năm nay luôn điều dưỡng cẩn thận cũng có chút khởi sắc nhưng sự khởi sắc đó cực kỳ nhỏ bé.

Alice cầm lấy báo cáo, cô lật vài tờ xem, sắc mặt nghiêm trọng: “Tim cậu có vấn đề rất lớn.”

“Vấn đề gì?”

“Suy giảm chức năng bẩm sinh.”

Cung Thiếu Ảnh nghe vậy, lòng chợt trầm xuống.

“Theo lời Cung Kiệt…”

Alice dè dặt nói: “Đứa nhỏ này sinh không đủ tháng, anh trai cậu khỏe mạnh là vì nhận hết chất dinh dưỡng lúc còn trong bụng mẹ.”

Đôi mắt ông chợt lạnh: “Cô đã sớm biết sự tồn tại của đứa nhỏ này.”

Alice yên lặng, không nói tiếng nào.

Giọng ông phát ra sự nguy hiểm: “Cô và nó
thông đồng gạt tôi?”

Cô áy náy cúi đầu, giọng run run: “Thành thật xin lỗi! Tôi không cố ý giấu ông!”

“Bỏ đi!”

Ông phất tay, lạnh lùng nói: “Tôi biết, đây là ý của nó!”

Alice yên lặng không nói gì.

“Cô nói tim nó có vấn đề, vậy có cách trị khỏi hay không?”

Cô ngước mắt, chần chừ giây hồi lâu mới nói: “Không phải không có, chỉ là cần chút thời gian.”

Cung Thiếu Ảnh nhíu mày: “Chút thời gian là bao lâu?”

“Năm năm.”

Cô nói tiếp: “Vì không biết mức độ thế nào nên nhất thời không thể chắc chắn. Nhưng không phải không có cách cải thiện.”

“Có cần thay tim không?”

“Không cần.”

Alice nói thẳng: “Dù cho có thay tim với kỹ thuật tiên tiến nhất cũng không thể sống quá mười năm, đây là bản ghi chép mới nhất của y học.”

“Hửm?”

Cung Thiếu Ảnh xoay người nhìn cô, chậm rãi nói: “Đứa nhỏ này giao cho cô! Nó phải được hưởng quyền lợi lớn nhất!”

“Vâng!”

“Nhưng có chuyện cô phải nhớ kỹ, không được nói cho ai biết chuyện đứa nhỏ đang ở chỗ tôi.”

Dừng giây lát, ông ta nói tiếp với vẻ sâu xa: “Nhất là Cung Kiệt!”

Alice do dự: “Nhưng mà... Nếu như đứa nhỏ tỉnh lại muốn về bên mẹ thì sao, với sự thông minh của cậu ấy muốn rời khỏi đây thì không ai ngăn được.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện